Chương 53: Học bá ẩn thân
– Tao biết rồi. Đó là cái người hay ngồi ở cuối dãy này nè. Lúc nghe tin tao cũng bất ngờ ghê luôn. Nào giờ cậu ta trùm kín mít có ai để ý đâu…
– Ờ, nhan sắc đỉnh vậy mà bữa giờ che giấu cái gì không biết. Nhìn thôi cũng đã mê mẩn rồi. Không biết cậu ấy có người yêu chưa ha?
– Tao nghĩ là có á. Mày xem cậu ấy với nhỏ Linh Đan thân thiết thế còn gì?
– Như vậy cũng đâu chắc là người yêu đâu. Lỡ bạn bè thôi thì sao?
– Vậy mày ra mà hỏi người ta đi.
– Thôi mày, ngại lắm…
Cứ thế, mấy lời xì xầm to nhỏ như vậy thi thoảng lại rù rì vang lên. Còn không phải là tại anh chàng nào đó quá sức cuốn hút sao?
Đã có một nữ sinh nào đó đánh bạo đến giả vờ lấy cớ xin chàng trai chỉ bài để tiếp cận. Lúc đó, cậu ta thật thà lắc đầu:
– Cậu tìm người khác thì hơn. Tôi còn phải nhờ Đan dạy kèm đây.
Khi ấy, vài nữ sinh gần đó liền nhân cơ hội ngỏ ý muốn giúp cậu học, thế nhưng, kẻ nào đó lại rất nhẹ nhàng và nhẫn tâm từ chối với nụ cười như nắng xuân:
– Tôi chỉ muốn học với Đan.
Rồi, trả lời như thế thì còn có mấy ai mặt dày có ý định tiếp cận cưa cẩm được nữa chứ? Cho dù có thì cũng bị chàng trai bâng quơ mà gạt đi. Dù rằng thái độ ấy vẫn rất thân thiện nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy… hời hợt.
Phải rồi, cậu ta hời hợt với mọi thứ xung quanh, chỉ trừ Linh Đan.
Dường như có bao nhiêu quan tâm và nhiệt tình, cậu ta đều để dành hết cho một mình cô.
Thật đáng ghen tị mà…
Chẳng qua, thời gian thi cử đã tới sát nút, thế nên mọi người đều tạm thời đặt chuyện này sang một bên mà lao đầu vào ôn thi.
Linh Đan càng bận rộn hơn. Một mặt ôn tập như điên, một mặt cố gắng trau dồi kiến thức cho Kỳ Anh. Chàng trai cũng rất phối hợp, nghiêm túc học và làm hết những đề cương mà cô đưa.
Ngày đầu tiên chuẩn bị bước vào phòng thi, Linh Đan anh khí bừng bừng như sắp bước vào một cuộc chiến, nhiệt tình quay sang động viên cậu bạn:
– Đừng quá căng thẳng. Cứ cố gắng hết sức là được. Cậu đã thuộc bài rồi là không lo dưới trung bình đâu. Cố lên!
Vâng. Lúc đó Linh Đan chỉ muốn tiếp thêm năng lượng cho Kỳ Anh thôi.
Còn bây giờ thì cô muốn độn thổ rồi.
Kì thi kết thúc. Chẳng bao lâu thì kết quả đã được công bố thẳng trên LCD của lớp.
Không chỉ mỗi cô mà cả lớp đều ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa.
Điểm thi của Ngô Kỳ Anh dẫn đầu cả lớp, vượt mặt luôn Vương Cảnh Duy!
Những môn học thuộc đền tròn mười, môn nào cần tính toán tư duy thì chín, chín rưỡi…
“Cậu ta không phải con người rồi. Chắc chắn là người ngoài hành tinh. Chắc chắn!”
Đấy là suy nghĩ của mọi người lúc bấy giờ. Thì ra trong lớp có một học bá ẩn thân, bây giờ mới bộc lộ. Còn Linh Đan thì đang thử ngẫm lại xem có phải lúc bảng quảng cáo rơi trúng đầu hắn, có linh hồn nào khác nhân tiện xuyên vào cơ thể cậu ta hay không.
Cô lay lay Kỳ Anh:
– Kỳ Anh, cậu… cậu đúng là Kỳ Anh phải không? Là cái người giành bánh với tớ đúng không?
Chàng trai dở khóc dở cười:
– Cậu đã nói là bỏ qua chuyện đó rồi mà? Vẫy vẫn ghim tớ thật à?
– Tớ không có ghim. Tớ chỉ muốn xác nhận lại một chút thôi. Vậy ra bữa giờ là cậu giả heo ăn thịt hổ có phải không? Cậu học tốt như thế, vậy mà còn theo đề nghị tớ kèm cho cậu học…
– Thì… nhờ cậu kèm cặp nên tớ mới thi tốt được mà…
– Cậu đừng có xạo. Trình độ của tớ không với tới mức độ này.
“À! Vậy lần sau phải ép điểm xuống một chút vậy…”
Kẻ nào đó nghiêm túc nghĩ.
Không chỉ mỗi Linh Đan bất ngờ mà cả lớp cũng sửng sốt, đặc biệt là Vương Cảnh Duy. Cậu ngơ ngác nhìn bảng điểm. Cậu… vậy mà thua điểm người kia. Dù rằng điểm trong năm của người kia chỉ tà tà ở mức trung bình nên điểm tổng cuối học kì và thứ hạng vẫn không thể vượt qua cậu, nhưng điểm thi vừa rồi hắn thật sự bỏ cậu lại phía sau.
“Khoan đã… điểm trong năm của Kỳ Anh…”
Bây giờ Cảnh Duy mới chợt nhìn lại một lượt điểm số của Ngô Kỳ Anh, tất cả đều tròn trĩnh ở mức năm điểm.
“Hắn thực sự là một học bá. Không phải ai cũng có thể khống chế cho con điểm đều như thế…”
“Không! Vấn đề không phải ở đây, vấn đề là ở chỗ… vì sao đến bây giờ mình mới nhận ra?”
Người này rõ ràng đặc biệt như vậy chứ không phải nhạt nhòa, tại sao trước giờ cậu lại hầu như không có kí ức?. Hãy tì𝑚 đọc trang chính ở { 𝙏𝖱U𝖬𝙏𝖱 UYỆ𝙉.V𝙉 }
Kì lạ!
Càng ngày càng kì lạ!
Cảnh Duy ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy bút ra viết viết gì đó vào tập.
Là một đề toán.
Tiếng chuông giờ ra chơi vừa reo, cậu đã bước lại bàn của Linh Đan và Kỳ Anh xòe cuốn vở ra.
– Kỳ Anh, cậu có thể cho tớ biết cách làm câu cuối trong đề thi Toán được không?
Kỳ Anh nghe có người hỏi thì ngạc nhiên ngước lên. Linh Đan cũng có chút bất ngờ. Nào giờ bạn học ưu tú này có bao giờ tự dưng bắt chuyện với ai đâu.
Kỳ Anh đưa mắt nhìn đề toán trong cuốn vở trước mặt, thật thà đáp một câu mà học sinh nào cũng đều rất quen thuộc:
– Áp dụng công thức là ra mà.
Vương Cảnh Duy đứng hình vài giây.
Cái này là trả lời á hả?
– Cậu đừng có đùa với tôi. Không dài dòng nữa, cậu chỉ cần giải bài toán này vào đây thôi.
Linh Đan hơi nhíu mày. Cái này đâu giống như hỏi bài… Rõ ràng là đang ra lệnh. Cậu bạn con ông cháu cha này quen với việc làm cái rốn của vũ trụ quá nên nghĩ ai cũng phải nhượng bộ mình à?
Tuy nhiên, Kỳ Anh vẫn giữ nguyên nét hòa nhã, dường như không để tâm việc người kia có thái độ không tốt với mình. Anh lắc đầu:
– Chuyện này để sau đi. Tớ không muốn làm mất thời gian của Đan. Cậu ấy còn chưa có ăn sáng.
– Ăn sáng thôi mà, đâu nhất thiết phải đi chung. Linh Đan, cậu tự xuống một mình được không?
Linh Đan hơi chướng chướng mắt cái tên này rồi. Gương mặt cũng đẹp mà sao tính tình ghét thế không biết. Cô nhìn thẳng vào Cảnh Duy mà chậm rãi trả lời:
– Tất nhiên là có thể, nhưng mà… Tôi không muốn.
Cảnh Duy nhướng mày. Mới nghe phần đầu cậu còn nghĩ là cô ta đồng ý cơ.
– Không muốn?
– Ừ, bởi vì tôi có cảm giác là cậu đang muốn thăm dò cậu ấy.
Cảnh Duy đứng im lặng mấy giây.
Con nhỏ này là thợ săn, rõ ràng phải biết thân phận của cậu, sao lại có thể có thái độ đó nhỉ?
– Tôi muốn hỏi bài thôi.
– Đây là cách cậu hỏi bài đó hả? Người ta đã không muốn rồi còn ép là sao?
– Cho dù tôi có muốn thăm dò thì sao? Chỉ là một chuyện cỏn con mà cũng có ý phản kháng à? Linh Đan, cậu biết tôi là ai mà!
– Tôi mặc kệ cậu là ai. Đừng có ỷ vào thân phận mà hống hách với tôi. Không có hỏi bài gì ở đây hết á, cậu giỏi quá thì tự về mà làm đi. Kỳ Anh, chúng ta đi!
Nói rồi, Linh Đan kéo tay cậu bạn đang ngơ ngác của mình đi một nước, bỏ lại Cảnh Duy đứng đó với gương mặt đen thui.