Chương 51: Xuất viện
Dù rằng câu trả lời còn cục súc, nhưng rõ ràng là giọng nói của cô đã dịu đi nhiều.
– Vậy, tôi làm lại vòng tay mới cho cô nhé?
Linh Đan hơi bất ngờ, không nghĩ người này cũng tinh ý nhận ra vòng tay cô đã đứt mất. Cô thật sự thích chiếc vòng đó. Nó khiến cho cô thoải mái hơn nhiều mỗi lần đi sâu vào vùng dày chướng khí.
– Ồ, anh để ý nó bị mất luôn à?
Vô Ưu khó hiểu chớp mắt:
– Chẳng phải là cô phá nó để gọi tôi tới sao?
– Hả?
Trên đầu Linh Đan nảy ra một mớ dấu chấm hỏi.
– Tôi phá nó hồi nào? Mà… gọi anh tới là sao?
– Khi cô gặp nguy hiểm, cô giật đứt hoặc đập nát một hai viên đá là tôi biết đến ứng cứu mà.
– Có vụ này nữa? – Linh Đan trợn mắt – Cái hôm đưa vòng tay cho tôi, anh chỉ nói nó có công dụng điều hòa, giảm khó chịu trong vùng chướng khí thôi mà?
Không gian chợt tĩnh lặng đôi chút, cho đến khi ai đó ngượng ngùng gãi đầu:
– Xin lỗi… Chắc tôi quên.
– …
“Vậy là mình nên cảm ơn con quái đã làm đứt vòng mình à?”
– Được rồi, tôi cũng thích vòng tay đó lắm… Nó rất hữu dụng.
Vô Ưu hiểu là cô đã chấp nhận lời xin lỗi của mình rồi, bất giác cảm thấy nhẹ nhõm khi tảng đá đè nặng trong lòng mấy hôm nay đã biến mất.
Tâm trạng vui vẻ, phải ăn uống thêm cho càng có tinh thần.
Ai đó lại đưa tay đến đĩa bánh quy trên bàn.
Linh Đan:
– …
“Ông tướng này cuồng bánh ghê.”
Nghĩ rồi cô quyết định đẩy đĩa bánh về phía Vô Ưu luôn.
– Anh ăn bao nhiêu tùy thích, sau đó về tắm rửa thay bộ đồ khác. Nhìn anh thê thảm khác gì mới từ lòng đất chui lên đâu.
Vô Ưu rõ ràng có ngoại hình đẹp với trang phục trắng như thiên tiên, cơ mà hiện tại từ đầu đến chân đều nhuốm đỏ. Dù rằng Linh Đan đã giúp lau bớt máu trên mặt, cổ với tay cho anh thì trông anh vẫn giống như một oán linh vậy.
– Con nít mà gặp anh bây giờ chắc khóc thét.
– Con nít không ra ngoài giờ này.
…
– Vâng, là tôi sai.
Vô Ưu lại rũ mắt ăn bánh, không biết đang nghĩ đến cái gì, chợt nhẹ giọng:
– Đan… Tôi có điều này muốn nói…
Linh run tay suýt nữa thì đánh rớt quyển sách giáo khoa. Không hiểu sao mỗi lần hắn gọi riêng tên cô như vậy cô lại cảm thấy… không được tự nhiên lắm.
– Chuyện gì nữa?
– Nếu… Nếu như sau này, tôi không đủ sức để tìm đến đây…
Linh Đan vừa hạ hỏa không lâu thì lại chuẩn bị sôi máu rồi.
“Cái tên này sao cứ thích nói gở thế nhỉ?”
– Mà dọc đường, chị em cô có gặp xác tôi…
“Bộp”.
Linh Đan đập quyển sách giáo khoa xuống bàn. Cái này là cô đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, nếu không có khi cô đã lật luôn cái bàn.
– Tính ra tôi mới cứu anh luôn đó, bây giờ anh lại nói đến chuyện sống chết…
– Tôi biết cô sẽ khó chịu, nhưng điều này tôi phải nói.
Chàng trai ngước lên, khảng khái:
– Nếu chuyện đó xảy ra, hi vọng hai người… hoặc là mặc kệ, hoặc là hỏa thiêu tôi. Tuyệt đối… đừng chôn tôi.
– Anh…
Lồng ngực giống như bị thứ gì đó đè nặng, Linh Đan hít một hơi, tận lực đè nén tức giận:
– Được. Không chôn thì không chôn, anh muốn phơi xác ở đâu thì phơi. Còn gì nữa không, anh nói một lần luôn đi, chứ cứ cà giật thế này một hồi chắc tôi lên máu á!
– Không còn!
– Tốt!
Vô Ưu nhanh chóng bị đẩy ra khỏi nhà.
Chàng trai vô tội nhìn trời, cuối cùng vẫn chân thành cúi đầu:
– Cảm ơn vì đã cứu tôi. Chúc cô ngủ ngon!
Linh Đan đứng sát bên cửa, gương mặt thoáng chốc đã ửng hồng.
“Hắn… hôm nay còn biết chúc ngủ ngon nữa.”
Bên ngoài, ánh trăng hắt xuống in rõ một bóng dáng liêu xiêu cô độc ngả dài trên mặt đất.
Tất nhiên, Vô Ưu sẽ không theo lời Linh Đan mà về nhà nghỉ ngơi tắm rửa, bởi lẽ…
Anh làm gì có nhà đâu.
“Nghỉ ngơi” cũng không nằm trong từ điển của anh.
Dù cho xương cốt có rã rời, anh cũng phải chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
– ———
Mặt trời ló dạng, gửi những tia nắng chan hòa chiếu rọi khắp nơi.
Ngày mới lại đến rồi.
Hôm nay, Kỳ Anh được xuất viện. Trải qua một loạt quá trình kiểm tra, theo dõi, các y bác sĩ đều rất ngạc nhiên bởi mức độ hồi phục quá ư là thần tốc của chàng trai, đặc biệt là mấy điều dưỡng phụ trách phòng anh.
Phải biết là trong quá trình điều trị, anh đều cự tuyệt chăm sóc của các điều dưỡng, tự mình băng bó xử lý vết thương. Cứ nghĩ rằng anh không có kinh nghiệm gì nhiều, thêm nữa là khó khăn vì chỉ có một tay lành lặn, khó mà hồi phục tốt được, ấy thế mà, dù là trán hay là tay đều không có lấy vết sẹo.
Nhìn xem, cả cánh tay láng mịn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong khi vết thương ban đầu lớn như vậy, ai mà tin được cơ chứ?
Chỉ là, còn lâu họ mới dám nói ra thắc mắc của mình. Bệnh nhân khỏe mạnh là tốt rồi. Mấy cô không bị khiển trách là tốt rồi.
Kỳ Anh chẳng có đồ đạc gì nhiều, tất cả hầu như là xài đồ của bệnh viện và một mớ do Linh Đan mua cho. Cô sợ anh nhàm chán, mua cho anh đồ ăn vặt, tất nhiên là vẫn né mấy thứ anh cần kiêng, còn mua cả sách truyện này nọ cho anh giải trí nữa…
Hôm nay Linh Đan vẫn phải đi học, vậy nên buổi sáng cô chỉ có thể ghé qua giúp anh thu dọn một chút rồi đi.
Không sao, một mình anh có thể lo hết thủ tục còn lại. Còn phải giữ mấy kết quả kiểm tra này cho cô ấy yên tâm.
Chàng trai hài lòng cười nhẹ.
Kế hoạch của anh vậy mà thành công rồi…
Anh có thể tiếp tục sống sót, giống như một con người thực sự.
Ngày mai là chủ nhật, là ngày nghỉ, nhưng anh không được gặp Linh Đan. Anh còn phải trở về ngôi nhà của mình, chuẩn bị nhiều thứ để trở lại trường một cách đúng nghĩa.
Ngôi nhà nhỏ ấy, đã lâu anh không trở về, chắc là anh phải mất cả ngày hôm nay để dọn dẹp mua sắm lại.
Tuần sau, anh sẽ bắt đầu lại tất cả mọi thứ.
Bắt đầu cả cuộc sống tạm bị ngắt quãng của mình.
A… Thật đáng mong đợi!