Chương 47: Sốt cao
A, giấc mộng này thật yên bình, nếu cứ như vậy mà ngồi đến lúc tỉnh dậy thì cũng khá tốt. Mặc dù con bé nói hơi nhiều, nhưng tiếng nói tiếng cười giòn giã của nó khiến hắn cũng cảm thấy vui lây. Trông nó hăng hái bừng bừng như thế, khác hẳn với dáng vẻ kinh dị kìa, đây có lẽ là lúc nó còn sống nhỉ?
Hắn tự bật cười với chính mình. Chẳng hiểu sao hắn lại đi phân tích tính logic của giấc mơ, còn lo lắng cho người trong mơ nữa…
Hắn tựa đầu vào thân cây, hơi ngước mặt lên. Ánh nắng nhẹ xuyên qua tán cây tạo nên một lưới bóng lỗ chỗ hắt lên người hắn. Hắn cảm thấy hơi khó chịu. Hắn không thích nắng lắm, chẳng biết vì lý do gì nữa, có lẽ là do thể chất của hắn đã đặc biệt sẵn rồi.
Bất chợt, hắn tròn mắt trông thấy một thứ gì trắng trắng từ sau những tán cây bay ra.
Một chiếc ô biết bay? Còn tốt bụng bay đúng vào khoảng không trên đầu hắn, hoàn hảo che khuất mấy tia nắng đang làm hắn không thoải mái.
Đúng là mơ, cái gì cũng có thể xảy ra.
Hình như cổ hắn vừa có cảm giác hơi ngưa ngứa khi hắn ngước mặt thì phải? Trong giấc mơ, mặc dù hắn không thể hoàn toàn kiểm soát mình, hay nói chính xác hơn là bản thể nào đó mà hắn đang “ghé tạm”, nhưng một vài động tác nhỏ thì vẫn có thể thực hiện, ví dụ như là nghiêng đầu cúi xuống một chút.
Có thứ gì đó vừa trượt từ vai hắn xuống. Người này tóc dài à?
Khẽ liếc mắt sang, màu sắc bạch kim óng ánh nhanh chóng thu hút tầm mắt hắn. Không biết sao lại có cảm giác thật quen thuộc, giống như là tóc hắn vốn dĩ phải như vậy.
Kì lạ thật…
Cứ ngỡ khung cảnh yên bình này sẽ kéo dài đến khi tỉnh dậy, thế nhưng hình ảnh trước mắt hắn lại nhanh chóng nhòe đi, không gian thoáng chốc đảo lộn. Khi cảm giác buồn nôn như say tàu biến mất, hắn mới chậm rãi định thần lại thì phát hiện bản thân một lần nữa đứng giữa ngôi làng nghèo khó của bé con tên Miêu đó. Mà nhớ tới nó, hắn lại nhớ tới…
Hắn đột ngột qua phắt lại phía sau.
Ở đó trống không. Chẳng có con bé ma quỷ nào đứng đó hù dọa hắn. Lúc này hắn mới thở phào một hơi. Hắn còn chưa quên cái lần đó đâu, suýt nữa thì đứng tim chứ không đùa.
Hiện tại trời đã chuẩn bị sụp tối rồi, xung quanh chỉ còn lác đác vài dân làng lầm lũi xách mấy dụng cụ làm nông, những gánh chè nước hoặc những thố bánh bán không hết mà trở về. Thi thoảng lại có tiếng chó sủa, tiếng côn trùng, tiếng chim lích rích ở đâu đó vang lên. Hắn còn đang phân vân không biết phải làm gì thì bất chợt cơ thể tự cử động, dứt khoát xoay người về một hướng sâu trong làng mà bước đi.
Giữa ngôi làng quanh năm khốn khó này, trang phục trắng tinh lại dài đến cổ chân của hắn trông có vẻ phá lệ nổi bật, thế nhưng chẳng có ai quan tâm hay thậm chí là liếc nhìn hắn một cái, giống như không trông thấy hắn vậy. Tình huống này có chút quen thuộc rồi… Cũng vì đã quen nên hắn không để tâm nhiều lắm. Thứ hắn đang muốn biết là cơ thể này đang đi tới nơi nào.
Hắn không cần phải thắc mắc lâu bởi rất nhanh sau đó, hắn đã đứng trước một ngôi nhà lợp lá cũ kĩ trong góc làng. Trông nó như sắp đổ sập đến nơi, thế mà không biết sức mạnh nào đã giúp nó đứng vững trong trạng thái xiêu vẹo như thế trong gần chục năm rồi. Chỉ là nó có thể chống đỡ thêm được bao lâu nữa thì không biết.
Nhìn vào tình trạng của ngôi nhà này, bất giác trong lòng hắn ẩn ẩn nổi lên cảm giác lo lắng.
Tại sao hắn lại lo lắng nhỉ?
Không, hắn không có lý do gì để lo hết, hình như đây là cảm xúc của nguyên thân.
Không chút chần chừ, hắn đưa tay mở cửa ra. Cánh cửa được chắp vá bởi lá dừa và những miếng gỗ ép mỏng tanh cũng không khá khẩm bao nhiêu, theo động tác của hắn mà phát ra mấy tiếng kẽo kẹt chói tai.
Bên trong rất tối, không có chút ánh đèn nào, tuy nhiên có vẻ như thị lực của hắn vẫn cực kỳ tinh tường trong điều kiện thiếu ánh sáng thế này. Hắn có thể nhìn rõ ngôi nhà này trống trải như thế nào.
Vây dụng ít đến đáng thương, trước mắt chỉ thấy một bộ bàn ghế tre nứa cũ kĩ đặt giữa nhà, tuốt trong góc cũng chỉ có thêm cái kệ gỗ xiêu vẹo, phải dựa vào vách nhà mới miễn cưỡng đứng vững. Và bên vách lá phía trong cùng có một chiếc sạp kê chỏng chơ ở đó, bên trên…
Bên trên có người. Là một cô bé tầm năm sáu tuổi với bộ đồ cũ rách đang nằm bẹp dí, khó nhọc thở ra những hơi nóng hôi hổi. Ánh mắt nó như phủ một tầng sương mỏng, mơ hồ nhìn ra phía hắn.
Miêu!
Hắn khẩn trương bước đến, càng hoảng hơn khi thấy con bé mơ màng khép mắt lại. Trước lúc đôi mắt nó nhắm hẳn, hắn nghe được tiếng thở phào khe khẽ, giống như là đã an tâm khi đợi được người tới.
Con bé hoàn toàn chìm vào hôn mê rồi. Trán nó hâm hấp, hơi thở nóng hổi, gương mặt ửng đỏ rịn một tầng mồ hôi, chắc chắn là sốt rất cao, nhìn tình hình này có khi đã bệnh một hai hôm rồi. Có lẽ con bé đã quá đuối sức để bước ra cầu cứu người khác.
Hắn cảm thấy hơi lúng túng, lúng túng là bởi vì không thể điều khiển cái thân xác này đây. Nguyên thân còn lúng túng hơn cả hắn nữa, dường như “hắn” chưa bao giờ chăm sóc người bệnh thì phải. Cuối cùng, “hắn” tự đứng dậy, dứt khoát đi ra đạp đổ luôn cánh cửa nhà.
– …
Hắn cạn lời rồi, cái tên này nghĩ gì mà đi phá cửa nhà con bé thế? Ngôi nhà này đã không kín gió nổi, bây giờ thì hay rồi, gió lạnh mặc sức ùa vào luôn. Này là muốn tiễn con bé nhanh nhanh để nó đỡ bị bệnh tật giày vò sao? Con bé chỉ bị sốt thôi mà? Dù bệnh nặng nhưng vẫn có thể dễ dàng chữa trị, cớ gì mà thẳng tay dắt con bé xuống hoàng tuyền luôn như thế?
Hắn vừa rối rắm vừa cuống cuồng nhưng chỉ có thể kêu gào trong im lặng thế này thôi, mà cơ thể này sau khi đạp hư cửa nhà người ta thì không có hành động gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng nhìn cái cửa đáng thương nằm chơ vơ dưới nền đất.
Bất chợt có tiếng ai đó hô lên:
– Ủa, cửa nhà con bé Miêu sao bị đổ thế kia?
Là một lão trung niên tay vác liềm cuốc đang trên đường trở về thì thấy cảnh tượng trống hoác của ngôi nhà này. Vài người đi sau cũng chú ý nhìn theo khi nghe ông hô hoán. Một bà cô bê rổ bánh trợn mắt cảm thán:
– Trời, bung cái cửa luôn rồi. Kiểu này tí nữa đêm xuống gió lùa thì làm sao mà chịu nổi. Ủa, mà con bé nó có trong nhà không?
Bà bán chè bên cạnh lắc đầu:
– Không biết nữa. Nói mới nhớ hai ngày nay không thấy mặt con bé đâu. Hay mình vô coi gọi nó thử.
Mấy người xung quanh cũng có chung ý kiến như vậy, liền gật đầu đồng ý. Bà bán bánh là nhanh chân nhất, phăm phăm bước vào, vài giây sau đã nghe tiếng bà hoảng hồn:
– Trời đất ơi, con bé Miêu nó sốt cao quá này, nó ngất luôn rồi mấy ông bà ơi, mau mau vào đây xem giúp tôi.
Mọi người nghe thế cũng dứt khoát tiến vào.
Hắn đang đứng bên cửa không nhanh không chậm bước lùi về sau, chừa ra một đường thông thoáng cho mấy dân làng tiến vào, lát sau trông thấy có thầy thuốc được dân làng mời tới thì hắn mới thở phào mà trở gót quay đi..