Chương 46: Vạn vật đều có cảm xúc. Anh cũng vậy!
- Trang Chủ
- Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao? - SuShii
- Chương 46: Vạn vật đều có cảm xúc. Anh cũng vậy!
Nơi nào thế này?
Hắn chậm rãi mở mắt ra. Ánh trời chiều ráng vàng hắt những tia nắng nhạt cuối ngày xuống lớp cỏ mỏng, lại vô ý kéo bóng của cái cây hắn đang dựa lưng trải dài trên mặt đất, chỉ là… dưới đó không có bóng của hắn.
Cảnh này quen lắm. À, là mộng cảnh lần trước. Hắn lại đang chiêm bao rồi. Những giấc mơ gần đây của hắn càng ngày càng kì lạ rồi. Hắn giống như là đang nhìn, nghe và cảm nhận một thế giới nào đó thông qua các giác quan của người khác vậy.
– Anh xinh đẹp, em vừa làm một chiếc vòng tay bằng hoa cúc dại nè, anh xem có đẹp không?
Một giọng nói non nớt có chút quen thuộc vang lên phía sau. Hắn lập tức cảm thấy căng thẳng.
Giọng nói này là của nó, con bé đã tíu tít khoe chiếc bánh khoai mì ở mộng cảnh trước, sau đó lại đột ngột xuất hiện với dáng vẻ máu me vô hồn đầy kinh dị. Nhiều lần nhớ lại, hắn đều cảm thấy hít thở không thông, tâm trạng vừa sợ hãi, lo lắng, lại vừa xót thương.
Không biết vì sao hắn lại như thế nữa, có lẽ là do vừa được chứng kiến hình ảnh một cô bé vô tư yêu đời đầy sức sống nháy mắt đã hóa thành cô hồn dã quỷ trong khi tuổi đời còn quá nhỏ, hắn bất giác không kiềm được cảm giác tiếc thương.
– Anh, không đẹp sao?
Con bé đã chạy ra trước mặt hắn tự lúc nào, tự hào huơ huơ chiếc vòng tay mình vừa làm lên, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy hắn phản ứng gì, gương mặt nhỏ nhắn từ mong chờ chuyển sang hơi thất vọng.
Lúc này hắn mới nhìn đến, trên cổ tay nhỏ xíu của nó là chiếc vòng cực kì đơn giản, chỉ là những bông cúc dại cánh trắng nhụy vàng rất dễ gặp ở những bụi cỏ ven đường được xỏ qua bằng một sợi chỉ mảnh, thế nhưng có vẻ như con bé rất thích nó. Hắn cũng không muốn làm con bé mất hứng:
– Đẹp lắm…
Nói xong anh còn tự sỉ vả bởi thái độ giả trân của mình, à không, chính xác hơn là của cái kẻ mà hắn đang dùng trộm thân xác đây. Tuy nhiên, con bé ngây ngô không nghĩ nhiều như thế. Vừa nhận được câu trả lời mình mong đợi, nó đa cười toét miệng đầy vui vẻ. Hắn có thể trông thấy cái răng sún ở bên trái hàng trên của nó.
– Anh thích không? Em có làm cho anh luôn đấy, nhưng mà là vòng cổ cơ.
Nói đoạn, con bé chạy ra sau lưng anh, vòng qua thân cây mà nhặt lấy thứ đã chuẩn bị sẵn. Đó là chiếc vòng hoa giống như của nó đang đeo, chỉ là lớn hơn nhiều. Con bé hào hứng bước đến muốn mang vào cổ hắn. Hắn cũng không phản đối, yên lặng ngồi đó mặc cho con bé muốn làm gì thì làm.
Cơ thể này không thấp, dù đang ngồi nhưng một con bé năm bảy tuổi như nó vẫn phải giơ hai tay lên mới với tới trên đầu hắn. Tuy nhiên, chiếc vòng lại quá nhỏ, con bé chỉ mới đặt lên thì đã không thể kéo xuống được nữa, nếu miễn cưỡng thì sợi chỉ mỏng manh sẽ đứt mất.
Loay hoay mãi không được, cuối cùng con bé cũng đành phải bỏ cuộc. Nó ngượng ngùng gãi gãi đầu:
– Em làm hơi nhỏ rồi. Anh để làm vòng đội đầu được không? Em thấy cũng đẹp mà he? Hay là để em mang về làm lại?
– Không cần đâu.
Hắn trả lời. Hắn không quan tâm lắm về việc con bé muốn tặng vòng cổ hay vòng đội đầu. Hắn đang nhắm chừng thời gian xem bao giờ thì mình tỉnh lại.
Lúc này, con bé đang đuổi theo một cánh bướm dập dờn gần đấy. Bướm nhỏ bay vòng quanh, con bé cũng chạy theo vòng quanh, vừa chạy vừa cười khanh khách, tiếng cười của nó giòn giã rộn ràng, kết hợp với không gian bình yên xinh đẹp này, tự nhiên anh cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Nơi này, dù trời đã về chiều, sương mù phủ lãng đãng, nhưng hình như lại không tồn tại khái niệm quái vật thì phải. Trông xa xa kia, mọi người trong ngôi làng nhỏ vẫn vô cùng tự nhiên đi lại, làm việc, sinh hoạt như thường.
Giá như Vân Vụ cũng được như thế này nhỉ? Lúc ấy con người sẽ không cần phải lo lắng mỗi lúc đêm về, bùa trấn giữ của nhà mình có còn ổn không. Nghề thợ săn cũng như những nghề nghiệp liên quan sẽ biến mất, con người sẽ có một cuộc sống bình yên đúng nghĩa, sẽ có thể làm việc, vui chơi ăn uống tới tận nửa đêm, thậm chí là tới sáng hôm sau cũng không có gì đáng ngại. Thật tốt đẹp biết bao nhiêu.
Chẳng qua, nếu như đó là sự thật, có lẽ ngay cả hắn cũng sẽ không tồn tại ở thế giới đó để biết nó có thể tốt đẹp như thế nào…
Tiếng cười vui vẻ của con bé Miêu vẫn lảng vảng xung quanh hắn. Chú bướm nhỏ dường như cũng muốn chơi đùa, chỉ bay lòng vòng là là cho con bé đuổi theo.
Bướm nhỏ lại lượn một vòng, lần này vô tình bay sang chỗ hắn đang ngồi, con bé tiếp tục chạy đuổi theo, bất chợt dưới chân vấp một cái, cả người liền mất đà chới với ngã nhào ra phía trước, trùng hợp ngã vào người hắn. Cả gương mặt hơi lem luốc của con bé đập vào ngực hắn. Lúc nó ngước lên thì cái mũi nhỏ đã đỏ lên rồi, thế mà nó vẫn vô tư cười toét với hắn.
Con bé này lấy đâu ra nhiều năng lượng thế nhỉ?
Rõ ràng là hoàn cảnh của nó không tốt chút nào. Nhìn bộ đồ sờn cũ khâu vá lỗ chỗ của nó là đủ biết, lại nhìn đến ngôi làng kia, nhà nào nhà nấy toàn là vách đất mái lá, người dân ở đó chắc chắn không khá khẩm gì, cho dù muốn giúp đỡ thì cũng không giúp được gì nhiều. Một con bé năm sáu tuổi còn không có người chăm nuôi thì làm sao có thể sống tốt được chứ?
Thế mà lần nào gặp, nó đều vui vẻ như thế. Không phải là giả bộ ngoài mặt cho hắn xem, con bé rõ ràng là tươi tắn yêu đời thật sự.
– Anh ơi, anh đẹp như vậy, chắc chắn cười lên sẽ càng đẹp hơn, tại sao Miêu chưa thấy anh cười bao giờ vậy? Anh buồn chuyện gì sao?
Hay thật, hắn vừa đánh giá con bé cười nhiều, nó cũng đánh giá hắn không cười bao giờ.
– Con người sẽ cười khi cảm thấy vui vẻ. Ta không có cảm xúc, không buồn, không vui, vì vậy sẽ không cười.
Đây không phải lời hắn muốn nói mà là người hắn đang “ở ké” lên tiếng.
Con bé nghe hắn trả lời, đôi mắt trong sáng tròn xoe chớp chớp, lại nghiêng đầu phản bác:
– Làm sao mà anh không có cảm xúc được? Ngay cả đất đá, cây cỏ đều có cảm xúc cả mà.
Không đợi hắn hỏi lại, con bé đã nhanh nhẹn đứng dậy, chạy ra khu đất trống trải mà dang tay xoay một vòng:
– Anh thử để ý đi, mỗi khi có gió ùa qua, những tán cây sẽ vang lên xào xạc, rõ ràng là bọn nó vui vẻ khi được đón gió, ngay cả cát cũng hăng hái cuốn theo gió. Rồi lúc mà có mưa xuống á, mấy bụi hoa cỏ ven đường sẽ lả lơi nghiêng mình đung đưa dưới mưa, anh xem bọn nó có giống như đang nhảy múa không? Chắc chắn là bọn nó vui mới có biểu hiện như vậy. Ngay cả cây cỏ còn như thế, vậy hiển nhiên anh cũng có cảm xúc, chẳng qua vì anh chưa gặp đúng hoàn cảnh khơi gợi cảm xúc của mình nên mới có hiểu lầm như vậy thôi, nhưng mà anh đừng có lo, em có nhiều chuyện vui lắm. Mỗi lần gặp anh em sẽ kể hết cho anh nghe, sau đó anh sẽ mau chóng cảm thấy vui vẻ thôi. Lúc anh vui thì anh sẽ cười, mà anh cười lên chắc chắn rất đẹp luôn. Em thật mong đợi đến lúc đó quá. Anh đừng để em đợi lâu có được không?