Chương 38: Trung tâm của quái triều
Đến khi bình tâm lại được đôi chút, anh mới nhìn quanh, nhận thấy bản thân vẫn đang an an ổn ổn nằm trong phòng bệnh của mình thì yên tâm thở phào. Trông ra bên ngoài, ánh sáng mặt trời đã nhạt đi rất chiều, phía xa xa, bóng tối đang dần xâm chiếm.
“Có lẽ sắp đến giờ rồi!”
Kỳ Anh bước xuống giường, tiến lại gần cửa phòng, nhẹ nhàng khóa chốt, sau đó trở lại ngồi trong góc giường, chậm rãi nhắm mắt chờ đợi phản ứng thường trực của cơ thể.
– ———
Màn đêm như thường lệ nuốt chửng vạn vật, tuy nhiên hôm nay màn đêm ở rừng Bích Lâm không mang theo hơi thở tĩnh lặng như mấy bữa trước mà lại ồn ào đến cực điểm, bởi lẽ…
Quái triều xuất hiện nữa rồi.
Hai chị em Linh Đơn và Linh Đan cũng bị mắc kẹt trong đó. Ban đầu cả hai quyết định mở vòng bảo hộ và nấp trên cây cao, đợi bọn quái vật đi ngang thì tung đòn xem chém được bao nhiêu thì chém, không nghĩ tới, họ còn chưa kịp thi triển cái gì thì bọn chúng đã lao đến tấn công. Không chỉ một hai tên, mà là toàn bộ. Chỉ cần bọn chúng phát hiện ra sẽ ồ ạt kéo đến điên cuồng cào xé, mặc cho có trúng đồng bọn hay không.
– Tại sao lần này đám đó lại tấn công chứ?
Linh Đan cắn răng, vung tay chém đứt vài xúc tu nhớp nháp vừa vươn đến. Cánh tay cô đau nhức, hai chân mỏi nhừ, tê dại, vòng tròn ma pháp mở rộng bên dưới, liên tục chữa trị thương tích cho cả cô và chị, thế nhưng nhìn vào tình trạng mỗi lúc một trống của nó mà Linh Đan có thể biết rằng nó đã sắp cạn kiệt linh lực rồi.
Linh Đơn cũng không khá hơn, những sợi dây ánh sáng càng ngày càng lu mờ. Vòng tròn ma pháp của cô có công dụng gia tăng độ bền cho bóng bảo hộ, nhờ vậy mà cả hai chị em mới có thể kiên cường chống đỡ đến giờ. Thế nhưng, cũng như em gái, cô hiểu được sự bảo trợ này cũng sắp đi tới giới hạn rồi.
Hai người đã chiến đấu hơn một canh giờ, vậy mà cũng không có cách nào mở đường máu thoát thân, còn khiến cho cơ thể đầy rẫy thương tích, chữa trị không kịp, hơn nữa, phép chữa trị này chỉ có thể khép miệng vết thương, không phục hồi được thể chất. Cho dù con người có dẻo dai tới mức nào thì khi đối mặt với quái triều không ngừng kéo đến thế này thì cuối cùng cũng phải đến lúc kiệt sức mà thôi.
– Có một cách giải thích duy nhất cho việc quái triều ồ ạt tấn công, đó là… chúng ta đang ở rất gần trung tâm.
– Rất gần trung tâm ư?
Linh Đan tái mặt. Cô có từng nghe qua điều này rồi. Quái triều đã xuất hiện từ rất lâu, gần như cùng thời điểm mà thời kỳ quái vật bắt đầu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa ai hiểu được nguyên nhân vì sao quái triều xuất hiện.
Bọn chúng bị thu hút bởi điều gì? Bọn chúng muốn tấn công thứ gì? Liệu… cái trung tâm đó có liên quan đến “cửa” không?
Có rất nhiều nghi vấn xoay quanh vấn đề này, con người đã từng tổ chức những đợt tiến công quy mô lớn để tìm kiếm giải đáp rất có thể sẽ liên quan đến sự an nguy của nhân loại này, thế nhưng, đã năm trăm năm trôi qua mà bí ẩn vẫn còn là bí ẩn.
Tất cả đều thất bại.
Bất cứ ai tiến lại gần trung tâm của quái triều đều bị số lượng khủng bố của đám quái vật nghiền nát. Vậy thì hai chị em Linh Đơn làm sao có thể chống đỡ nổi đây?
Một loạt xúc tu, gai nhọn phóng đến, Linh Đan ra sức né tránh và đỡ đòn. Lực va chạm khiến cánh tay cô tê rần, nhưng cô buộc phải tiếp tục chống đỡ. Móng vuốt to lớn nào đó vừa xẹt qua để lại ba vết cào trên tay cô. Chiếc vòng tinh thạch dây xanh cũng theo đó mà đứt ra, vài viên đá vỡ nát. Những đốm sáng lấp lóe như những vì tinh tú từ trong vòng ma pháp đang mở sẵn của Linh Đan nhanh chóng ùa đến thực hiện chữa trị, thế nhưng, bằng mắt thường có thể thấy, tốc độ khép vết thương của chúng đã chậm hơn nhiều so với ban đầu.
Phép chữa trị gần hết tác dụng rồi.
Một con quái xù xì với hàm răng sắc nhọn mở toác hoác nhảy chồm đến, Linh Đơn lập tức phóng một loạt dây ánh sáng cuốn lấy nó mà quăng vào một cành cây nhọn, sau đó còn chẳng kịp nhìn đến sống chết của nó, cô gái nơ đỏ đã phải tiếp tục chiến đấu với lớp quái vật khác rồi.
– Chị, chị cố giữ sức. Em vẫn còn có thể chống đỡ.
Phải. Cô còn đánh tiếp được. Cô phải tận lực. Dù cho việc cô làm được bây giờ chỉ là kéo dài thời gian, cô cũng phải tranh thủ từng giây từng phút cho chị ấy. Cô vẫn đang nuôi một hi vọng mỏng manh gần như không thể tồn tại rằng biết đâu, vài phút mà cô liều mạng để đổi lấy đó lại có thể đợi được người đến cứu chị Đơn đi thì sao?
Như thế thì tốt quá…
Cô… không muốn chị phải chết!
Chị ấy xinh đẹp, tài giỏi và tinh tế, chị ấy xứng đáng có được một tương lai tươi sáng, một gia đình nhỏ hạnh phúc cho riêng mình, không như cô, một đứa cục súc dễ nóng nảy, ngoài khả năng đặc biệt trời cho, cô chỉ có thể cố gắng và cố gắng. Thế nhưng, dù nỗ lực đến mấy thì cô vẫn không thể mạnh hơn bao nhiêu. Nếu đem so sánh với các hậu duệ của các gia tộc lớn, tốc độ phát triển của cô chỉ như rùa bò mà thôi… Cô không thể bảo vệ chị, cũng không bảo vệ được mình, càng không nên nhắc đến cái sứ mệnh thợ săn gì gì đó…
Vì vậy, nếu bắt buộc phải có người chết, cô hi vọng người đó sẽ là cô.
Linh Đan cắn răng, tự nhắc nhở mình không được gục ngã. Tuy nhiên, cô lại không nghĩ đến, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này không phải mỗi mình cô lo lắng cho đối phương. Hơn ai hết, Linh Đơn yêu quý em gái trên cả mạng sống. Cho dù hiện tại con bé có trưởng thành thế nào, mạnh mẽ ra sao, đối với cô nó vẫn mãi mãi là một đứa nhỏ lẽo đẽo theo sau nắm lấy góc áo và gọi hai tiếng: Chị ơi.
– Không, Linh Đan à, trong tình cảnh thập tử nhất sinh thế này, em mới là người cần phải giữ sức.
– Không, chị ơi, chị phải sống, em…
Linh Đan đang định phản đối thì đột ngột dừng ngang câu nói. Vừa rồi cô nghĩ là do chị cũng muốn mình sống nên mới nói như vậy, nhưng nhìn kĩ nét mặt của chị, hình như có gì đó không đúng lắm.
Một ý nghĩ như sét đánh qua tâm trí của cô. Ánh mắt cô mở lớn, ngỡ ngàng nhìn chị mình:
– Chị, không lẽ…
Hàng chục dây ánh sáng nhấp nháy ánh xanh đan xen nhau tạo nên một tấm lưới tạm thời chặn đứng bọn quái vật điên cuồng. Linh Đơn quay sang, nhẹ nhàng mỉm cười:
– Dù có hơi tàn nhẫn với em, nhưng hiện tại đó là cách duy nhất. Chị sắp không chống cự nổi nữa rồi. Một khi chúng phá vỡ được lớp phòng tuyến đó, chúng ta đều phải chết. Vậy nên, làm đi… Linh Đan.