Chương 28: Tình bạn rạn nứt
Lúc này đã gần năm giờ chiều, cách thời điểm đó chỉ tầm hơn một tiếng mà thôi. Nắng nhạt cũng đã tắt rồi, chỉ còn những cơn gió nhẹ mơn man lướt qua hai bạn trẻ đang chở nhau trên chiếc xe đạp đen bon bon trên đường.
– Chuyện vừa rồi, cảm ơn cậu nhé!
Kỳ Anh lên tiếng. Hôm nay tâm trạng anh không tệ, bởi vì anh cảm giác được rằng sự chờ đợi của mình đã có kết quả. Linh Đan không biết tâm sự của anh, vô tư vén vén mấy lọn tóc mai đang lất phất trước mặt rồi trả lời:
– Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà. Mai mốt đừng tranh bánh ngọt với tớ nữa là được.
Kỳ Anh:
– …
Anh thật sự muốn tìm cỗ máy thời gian, quay về thời điểm lúc trước, bạo lực học đường với chính mình đang vui vẻ thu gom hết mớ bánh ngọt trên quầy. Cô ấy đã nhắc lại chuyện này lần thứ en nờ rồi.
– Ngày mai tớ bao trà sữa và bánh ngọt cho cậu được không? Đừng giận nữa.
Khóe miệng Linh Đan hài lòng kéo lên:
– Là cậu nói đó. Thành giao.
Chàng trai cũng cười nhẹ. Anh biết cách dỗ cô bạn này rồi.
Cổng trường đã ở ngay phía trước. Kỳ Anh hơi ngoái lại:
– Hay tớ chở cậu về nhà luôn nhé? Nhà cậu ở đâu?
– Không cần đâu. Tớ tự về được rồi. Cậu cũng tranh thủ về luôn đi. Tớ hay thấy cậu lang thang trong trường tới sát giờ cấm lắm đấy. Cậu không sợ sơ sẩy trễ giờ rồi gặp phải bọn quái vật à?
Kỳ Anh bất giác cảm thấy tim ngừng đập một nhịp. Anh hơi căng thẳng, chốc lát không biết nên trả lời thế nào.
Dường như Linh Đan cũng nhạy bén phát hiện sự im lặng của cậu bạn có chút vấn đề, liền tiếp tục chậm rãi thả từng chữ thật rõ ràng:
– Kỳ Anh, chẳng lẽ… Cậu là một thợ săn sao?
Xe đạp bỗng chốc loạng choạng, Linh Đan hoảng hồn la lên một tiếng rồi phóng luôn xuống xe. May mắn sau đó chàng trai kịp thời chống chân xuống đường giữ cho xe đứng thẳng nên bản thân cũng không bị ngã.
– Cậu chạy kiểu gì đó? Tí nữa thì lỗ mũi tớ ăn trầu rồi.
– X… Xin lỗi. Cậu không sao chứ?
Kỳ Anh vội vã gạt chống xe tiến lại xem cô có bị xây xát ở đâu không. Thế nhưng khi anh vừa vươn tay đến thì cổ tay đã bị bắt lấy. Linh Đan không trách cứ về chuyện anh lái xe không vững nữa, ánh mắt ý nhị nhìn thẳng, đột nhiên chuyển chủ đề:
– Kỳ Anh, cậu nói xem, chúng ta là bạn phải không?
Chàng trai có chút không theo kịp tình huống nhưng vẫn ù ù cạc cạc gật đầu:
– Ừ. Là bạn.
– Nếu đã là bạn, tớ nghĩ, có những điều cơ bản không nên giấu nhau. Cậu… hình như giấu tớ điều gì đúng không?
Kỳ Anh sững người, cảm giác hít thở không thông, vô thức lùi về phía sau một bước. Linh Đan thấy thế càng giữ chặt tay anh:
– Điều cơ bản mà tớ thấy không công bằng, và không nhất thiết phải giấu, đó là…
Bàn tay còn lại của cô nhanh chóng đưa đến kéo mũ áo hoodie xuống:
– Diện mạo của cậu.
Cô ra tay nhanh đến mức chàng trai còn không kịp phản ứng, mũ áo trong tích tắc lật ra sau, để lộ mái tóc đen dầy xoăn nhẹ, lõa xõa ôm ấy khuôn mặt tinh mĩ như thiên sứ, hoàn hảo đến từng đường nét, mà điểm nhấn là đôi mắt bàng bạc sâu thẳm đầy mê hoặc.
– Vô Ưu! Vậy mà đúng là anh!
Linh Đan giận dữ hất tay chàng trai, cắn răng gằn từng chữ:
– Tôi đã hi vọng là bản thân nhầm lẫn, không nghĩ đến sự thật lại tàn nhẫn như vậy. Anh lừa tôi thật thảm.
Kỳ Anh hoảng hốt. Anh không biết tại sao cô lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy, liền lúng túng định tiến lại:
– Linh Đan, cậu nói gì, tớ lừa cậu bao giờ?
– Anh tránh ra. Anh định lừa gạt thôi để tìm thêm thông tin về chị Đơn phải không? Vậy mà mới nãy còn mặt dày hỏi nhà tôi ở đâu… Anh tính tìm cách tiếp cận chị ấy chứ gì?
– Linh Đan, tớ thật sự không hiểu cậu nói gì…
– Anh đứng yên đó. Và sau này đừng đến làm phiền tôi nữa. Nếu không thì tôi không nể nang nữa đâu. Tôi ghét nhất là kẻ lợi dụng lòng tin của người khác. Anh, nên chết tâm với chị ấy được rồi đấy.
Mắng xong, Linh Đan trừng mắt một cái rồi bước đến lấy xe bỏ đi không quay đầu lại lần nào, để lại một mình chàng trai đứng đơn độc bên vệ đường.
Kỳ Anh ban đầu là ngớ ngẩn, sửng sốt, đến bây giờ là hoảng hốt, có trăm ngàn điều muốn nói nhưng lại không có cơ hội để nói.
Ánh chiều tà hắt lên mặt đường một bóng người thẫn thờ chết lặng. Bóng dáng cô ấy đã đi mất từ lâu.
Cảm giác sợ hãi dường như lại đến rồi.
Không biết vì lý do gì, nhưng mà thái độ của cô ấy như vậy…
Cô ấy… ghét anh rồi phải không?
Là do đã nhìn thấy nó sao?
– ———
Suốt vài ngày sau đó, Linh Đan thật sự không thèm đếm xỉa gì đến Kỳ Anh. Mỗi lần xuống canteen mua đồ hay đi dạo cô cũng chỉ rủ Ngọc Hân. Kỳ Anh đã từng cố gắng tìm cô hỏi rõ lý do nhưng đáp lại anh là một cái lườm sắc lẻm. Sau cùng anh đành phải từ bỏ ý định đó, bởi vì anh đã đoán được phần nào nguyên do rồi.
Cô ấy đột nhiên trở nên như thế sau khi trông thấy gương mặt của anh kia mà, còn phải hỏi nữa sao?
Đã vài lần vô tình chạm mặt với nhau, Linh Đan cũng chỉ phớt lờ đi luôn.
Giống như tất cả mọi người từng làm với anh vậy.
Có lẽ… mối quan hệ này đã đi tới giới hạn rồi.
Rốt cuộc, cô cũng chỉ giống như một cơn gió, thoáng chốc lướt qua cuộc đời vô vị dài đằng đẵng của anh, sau đó nhẹ nhàng biến mất, để lại một mình anh cô độc giữa trời đất, tự mình cảm nhận cái chết từng chút một đang đến gần, tàn nhẫn dày vò tâm hồn và thể xác, bào mòn lí trí ngày càng mỏng manh, cuối cùng mang anh đến tận cùng của sự tuyệt vọng.
Ôm theo sự cô đơn, lặng lẽ biến mất như chưa từng tồn tại…
– ———
Rất nhanh thôi, tiếng chuông báo hiệu giờ tan trường cũng vang lên. Chẳng mấy chốc mà học sinh đã kéo ra cổng trường gần hết, chỉ còn một số ít còn tản bộ lác đác trong trường.
Kỳ Anh vẫn chưa về. Đã rất lâu rồi anh không về nhà. Anh còn không chắc chắn bản thân có thể nhớ rõ đường về nữa. Thời gian này, trường Emerald đã trở thành nhà của anh mất rồi.
Giữa sân trường, có một nhóm bốn học sinh đang tản bộ nói chuyện với nhau, bất giác, nam sinh với ngũ quan thanh tú đi đầu đột nhiên dừng bước rồi quay đầu nhìn vào khoảng không đằng sau.
– Có chuyện gì thế, Cảnh Duy?
Nam sinh có mái tóc hoe vàng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
Người được gọi là Cảnh Duy cũng chính là Vương Cảnh Duy học cùng lớp với Linh Đan, hậu duệ duy nhất của Vương tộc hùng mạnh. Cậu luôn là tâm điểm nổi bật bởi gia thế khủng, lực học tốt, khả năng tiếp thu xuất sắc và đặc biệt là sự nhạy bén của bản thân. Hiện tại, cậu lại đang nghi ngờ về sự nhạy bén của mình.
– Vừa rồi, hình như có người vừa đi ngược chiều với chúng ta phải không?
Nam sinh có kiểu tóc nấm gãi gãi đầu:
– Tớ không để ý nữa. Mọi người có thấy ai đi ngang không?
Cô gái duy nhất trong nhóm mái tóc chấm vai trầm ngâm:
– Hình như là có… Tớ không chắc lắm.
Nam sinh tóc hoe vàng lắc đầu:
– Chắc là không đâu. Mấy cậu xem, chúng ta đang đứng giữa sân trường, xung quanh thoáng đãng như vậy, nếu có người vừa đi ngang thì chúng ta quay lại đã phải thấy ngay rồi, đằng này có thấy ai đâu?
Đó cũng là điều khiến cho Cảnh Duy phải băn khoăn.
Nơi đó, rõ ràng là trống không, nhưng cảm giác có bóng người vừa thoáng qua đó chân thực vô cùng, không lý nào lại nhầm được.
Tuy nhiên, cậu cũng không thể giải thích hiện tượng này.
Cảnh Duy chăm chăm nhìn vào khoảng không đó một lúc, cuối cùng mới dời mắt phất tay:
– Chắc là do tớ nhầm lẫn thôi. Không có gì đâu. Chúng ta đi.