Chương 23: Tay không nghiền tinh thạch
Linh Đan phùng má tức giận. Muốn tán tỉnh chị cô đã đành, còn luôn mồm nhắc tới tên người khác, đúng là trai đểu mà…
Dường như Vô Ưu không nghe thấy, hoặc là không để ý đến lời Linh Đan nói. Trước mắt anh bây giờ chỉ còn bóng hồng xinh đẹp đầy quen thuộc chiếm trọn tâm trí.
Linh Đơn cũng hiểu ra vấn đề rồi. Cô không có biểu hiện gay gắt như em gái, chỉ nhẹ nhàng bước đến ngồi trước mặt chàng trai, chậm rãi lên tiếng:
– Trông tôi rất giống người tên Miêu đó sao?
Vô Ưu không rời mắt khỏi dung mạo gây thương nhớ ấy, gật đầu một cái.
– Đó là bạn anh à?
Chàng trai ngẫm nghĩ điều gì không biết, dường như là đang hoài niệm, cuối cùng lại lắc đầu:
– Miêu là vợ tôi.
Linh Đơn hơi ngạc nhiên, Linh Đan cũng tròn mắt.
Anh ta có vợ rồi?
Nhưng ngạc nhiên cũng chỉ là thoáng qua thôi, chẳng qua là do hai cô gái luôn thấy Vô Ưu xuất hiện đơn độc nên tự mặc định rằng anh ta còn độc thân, nhưng hiện tại ngẫm lại, người này có diện mạo xuất sắc như thế, dễ gì mà mấy chị em bỏ qua, có vợ cũng là lẽ thường tình thôi.
Hừ, đã là người có vợ vậy mà còn liên tục dùng ánh mắt si tình đó nhìn chị Đơn, nếu không phải chị ấy vừa ra hiệu cho cô đừng manh động thì cô đã ăn thua đủ với hắn rồi.
Linh Đơn vẫn bình tĩnh hỏi tiếp:
– Vậy… bây giờ vợ anh đang ở đâu?
Vô Ưu nghe câu hỏi, đáy mắt thoáng vẻ mất mát. Hàng mi dài khẽ hạ xuống, một lát mới chậm rãi trả lời:
– Cô ấy, đi xa lắm. Tôi phải tìm cô ấy.
Linh Đơn cảm thấy hiểu một chút về hoàn cảnh của người này rồi. Không biết vì lý do nào đó mà anh ta lạc mất vợ, bây giờ mới lang thang đi tìm nhưng chưa tìm thấy nên lúc nào cũng trong trạng thái cô độc. Có lẽ là do thấy cô có dung mạo giống cô ấy nên anh ta nhất thời có mấy hành vi và lời nói hơi kích động một chút. Thế nhưng, mặc dù có thông cảm cho tình cảnh của Vô Ưu thì cô cũng không thể để anh ta lầm lẫn mãi như vậy được. Cô kiên nhẫn giải thích:
– Tôi hiểu hoàn cảnh của anh. Có lẽ tôi trông rất giống cô ấy, nhưng anh cần phải phân biệt rõ, tôi là Linh Đơn, thuộc Linh tộc. Từ nhỏ tôi sống trong tộc, bắt đầu từ năm mười bốn mười lăm tuổi mới tách ra cùng với Linh Đan bước vào nghề thợ săn cho đến bây giờ. Và quan trọng là tôi hoàn toàn độc thân, không phải vợ của ai, cũng chắc chắn không phải là Miêu mà anh nói. Cho dù tôi giống cô ấy, tôi cũng không muốn anh lấy tôi ra làm người thay thế. Tôi không muốn trở thành cái bóng của ai, cũng không muốn trở thành cái gương để anh soi lại quá khứ. Tôi là tôi, Linh Đơn, anh có thể nhớ tên tôi chứ?
Linh Đơn nói một hơi dài, nhưng vẫn nói từng câu rõ ràng chậm rãi, mong muốn rằng người trước mắt hiểu và không nhầm lẫn như thế nữa. Anh ta là người đã có vợ, cô không muốn xảy ra bất cứ hiểu lầm và rắc rối gì trong tương lai, nhất là khi hiểu lầm này có thể gây ảnh hưởng đến danh dự của cô.
Vô Ưu hoàn toàn hiểu được lời cô nói, chẳng qua là trong lòng anh có một chút nhận định không thay đổi, nhưng anh biết rằng Linh Đơn không muốn anh gọi cô là Miêu nữa. Điều cô không thích, anh sẽ không làm.
Cuối cùng chàng trai mới ngẩng lên, gật đầu một cái:
– Tôi hiểu rồi, Linh Đơn. Tôi sẽ không nhầm lẫn như vậy nữa.
Linh Đơn không biết rằng anh ta hiểu đến đâu, nhưng cái cần nói cô đã nói hết rồi, không cần dài dòng thêm nữa. Lúc này mới thấy trên tay anh còn cầm một chiếc bánh nướng, cô mỉm cười chuyển chủ đề:
– Anh hiểu thì tốt rồi. Bánh này tôi vừa làm ban nãy, có hợp khẩu vị anh không?
Vô Ưu lại gật đầu nhét cái bánh vào miệng:
– Ngon lắm.
“Quỷ dối trá!”
Linh Đan khinh bỉ liếc Vô Ưu một cái.
– Cái này, để ở đâu bây giờ?
Vô Ưu với tay cầm quả cầu tinh thể lại hỏi. Linh Đơn sửng sốt. Nãy giờ cô lo thuyết phục vụ gọi tên của anh ta mà không để ý đến thứ này. Thì ra anh ta đến để thực hiện lời hứa hôm trước.
– Lấy cái này đựng đỡ nè.
Linh Đan lanh lẹ đã lôi đâu ra được cái thau sắt rộng tầm hai tấc. Quả cầu vừa được Vô Ưu đặt vào thau đã đổ ập xuống tạo thành một núi tinh thạch nho nhỏ.
Hm… Cũng không nhỏ lắm đâu. Cả một gia tài đó.
– Cô định làm gì với thứ này?
Vô Ưu hơi nghiêng đầu. Anh vẫn tò mò không biết mớ đá trông có vẻ vô dụng này có thể có công dụng gì, và được xử lý ra sao.
Linh Đơn cũng không che giấu, lựa chọn trả lời bao quát cho chàng trai dễ hiểu:
– À, ma pháp của Linh tộc rất cần năng lượng trong tinh thạch này. Tôi có thể bào chế tinh thạch trở nên phù hợp với những bí thuật của Linh tộc để chúng tôi có thể hấp thu và sử dụng. Nhưng trước hết tôi cần phải nghiền nát chúng đã.
– Nghiền nát à? Tới cỡ nào thì được?
– Nghiền thành bột luôn. Bột thật mịn. Như thế thì mới có thể bào chế tiếp được.
– Vậy, để tôi giúp một tay.
Hai cô gái còn chưa kịp hỏi xem Vô Ưu muốn giúp thế nào thì chàng trai đã đưa hai bàn tay vào thau tinh thạch và… trực tiếp dùng lực…
Bóp nát đống tinh thạch.
Nếu không phải rất chắc chắn cái núi nho nhỏ ban nãy là tinh thạch thì có lẽ bây giờ Linh Đơn đã cho rằng Vô Ưu đang nghiền đậu hũ.
Những ngón tay thanh mảnh tinh tế như ngọc vậy mà có thể có sức mạnh kinh người như thế, từng đợt từng đợt nghiền nát tinh thạch trong sự sửng sốt của hai cô gái.
Cuối cùng Vô Ưu mới rời tay khỏi thau sắt, có vẻ hơi tiếc nuối:
– Không thể mịn nữa được. Xin lỗi, đoạn sau thành nhờ cô làm tiếp rồi.
Linh Đơn kinh ngạc chồm đến nhìn vào thau. Toàn bộ tinh thạch đã trở thành dạng bột rồi. Dù không mịn như điều kiện bào chế, nhưng những hạt tinh thạch cũng được nghiền nhỏ như hạt đường. Cô đang định cảm thán thì giọng nói tức giận của em gái bên cạnh đã vang lên trước:
– Vô Ưu, anh đúng là đồ nhẫn tâm. Sức lực của anh lớn như thế, vậy mà lúc trước còn định bóp cổ tôi.
Linh Đan run run chỉ vào chàng trai. Cô sửng sốt trước chuyện tay không nghiền tinh thể thì ít, mà sợ hãi khi nhớ lại đêm hôm đó thì nhiều.
Nếu như lúc đó cô mất cảnh giác một chút thôi thì chỉ trong tích tắc xương cổ của cô đã giống mớ tinh thể kia rồi. Thậm chí cô còn không có cơ hội giãy giụa nữa.
Linh Đan thảm thương vùi mặt vô lòng Linh Đơn:
– Chị ơi, suýt chút nữa thì em gái không gặp được chị nữa rồi. Không nghĩ tới, lâu lâu mới động lòng cứu một người mà xém xíu mất luôn mạng nhỏ. Cuộc sống thật khó khăn quá…
Linh Đơn cười khổ xoa đầu em gái. Ban đầu nghe đến chuyện người này vừa tỉnh lại đã ra tay với Linh Đan, cô cũng giận lắm. Dù anh ta không cố ý, nhưng hại đến em gái cô thì làm sao mà cô không giận cho được. Tuy nhiên, tiếp xúc vài lần, cảm giác người này không phải người xấu. Dường như anh ta cũng đang cố gắng làm mọi cách để bù đắp lỗi lầm.
Đành vậy. Mọi chuyện đã qua, nếu thực sự chỉ là chút hiểu lầm thì cô cũng muốn hòa giải. Chẳng qua hiện tại cô chưa biết phải lựa lời thế nào đây.
Vậy là trong lúc Linh Đơn còn đang tìm cách giảng hòa thì ai đó đã lên tiếng trước khiến cho mọi chuyện còn ầm ĩ hơn:
– Cô đừng giận nữa. Lúc đó tôi thật sự không cố ý. Tôi tưởng quái vật đến gần nên…
– Ý anh là tôi giống quái vật hả?
Linh Đan quay ngoắt lại, bộ dạng sẵn sàng ăn thua đủ nếu anh ta dám “ừ” một tiếng.
– Tôi không có ý đó. Tôi cũng sẽ không gây hại đến cô. Nếu nhận ra con người thì tôi sẽ ngừng lại ngay.
– Đến lúc đó thì xương cổ tôi chắc đã nát vụn rồi. A, khoan đã, thâm độc thật, ý anh là nếu anh có lỡ bóp chết tôi thì nghĩa là do tôi giống quái vật chứ gì?
– Thật sự không có mà…
Vô Ưu khóc không thành tiếng. Kĩ năng giao tiếp của anh vốn không tốt, kĩ năng dỗ người khác càng không cần nhắc đến, bây giờ càng dỗ thì người ta càng nổi đóa lên rồi. Không biết phải làm sao, cuối cùng Vô Ưu quyết định ngẩng đầu lên một chút:
– Hay là, tôi ngồi im cho cô bóp cổ lại nè, sau đó bỏ qua cho tôi được không?