Chương 21: Tìm thấy rồi!
Trường Trung học Emerald lại đón chào ngày mới trong không khí nhộn nhịp trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu.
Tiếng chim chuyền cành rả rích, tiếng lá cây xào xạc khi những cơn gió nhẹ lướt qua, tiếng cười nói đùa giỡn rộn rã khắp sân trường.
Trái ngược với khung cảnh đầy huyên náo ấy, trên hành lang tầng trệt, Kỳ Anh cứ thế lầm lũi bước đi.
“Vẫn chưa tìm thấy…”
Hắn lẩm bẩm một mình, lặng lẽ đi xuyên qua dòng người. Không một ai quan tâm đến hắn. Hắn cũng mặc kệ xung quanh, hắn chỉ quan tâm đến thứ hắn đang tìm mà thôi.
Nhưng mà… Đó là thứ gì nhỉ?
Chính hắn cũng không biết.
Một người luôn tìm kiếm một thứ mà chính bản thân mình còn không rõ nó là gì, nghe thật nực cười, nhưng không hiểu sao, hắn lại chống chọi đến bây giờ chỉ vì nó.
Dù không biết mình đang tìm thứ gì, nhưng hắn lại cảm thấy, chỉ cần tìm thấy, cuộc sống tẻ nhạt của hắn sẽ thay đổi.
Phải! Chỉ cần thay đổi, hắn sẽ cố gắng bằng mọi giá.
Dù cho tương lai vô định, dù cho thân thể và linh hồn hao mòn theo năm tháng, nhưng hắn vẫn khao khát, vẫn mong mỏi từng ngày.
Đôi lúc, sự tuyệt vọng khiến hắn nảy ra ý định muốn kết thúc cuộc đời đầy nhàm chán của mình, nhưng cuối cùng, hắn vẫn sống đến bây giờ. Có thứ gì đó luôn thôi thúc hắn, ép buộc hắn phải sống tiếp, mặc cho cuộc sống dày xéo tới mức nào, hắn cũng phải bò dậy mà đối mặt với ngày mới với sự mông lung mơ hồ.
Dường như, hắn đã quên mất cái gì đó rất quan trọng, hơn nữa còn đánh mất nó, để hiện tại mới phải kiên trì mà đi tìm.
Chẳng qua… hình như, thời gian của hắn sắp hết rồi.
Nếu như tình trạng này kéo dài, hắn tin rằng mình sẽ chết… Chết thật sự.
Hắn tìm kiếm như thói quen, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý để có thể biến mất bất cứ lúc nào. Nhưng mà… tại sao đến lúc này, hắn lại có cảm giác thật kì lạ?
Có một suy nghĩ mơ hồ khó tin nào đó đang ẩn ẩn nhắc hắn. Hình như…
Tìm thấy rồi!
– Gì nữa đây? Đường rộng không đi lại chặn đường tôi là sao?
Kỳ Anh ngước lên. Trước mặt hắn là một cô gái với dáng người thanh mảnh, gương mặt xinh xắn cùng chiếc nơ xanh bản to đang gườm gườm nhìn hắn.
Chuyện gì vậy nhỉ? Sao tự nhiên hắn lại thấy không gian xung quanh biến thành màu hồng mất rồi?
Có lẽ là ảo giác, nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm. Hắn mấp máy môi:
– Cùng lên lớp được không?
Linh Đan từ cảnh giác chuyển sang nghi hoặc, cơ mà nghĩ lại thì bữa giờ người này cũng không có làm gì khiến cô ấn tượng xấu, hơn nữa dường như hắn ta còn đang cố gắng tạo thiện cảm, có lẽ… hắn không đến nỗi nào.
Và có lẽ, cô có thể chấp nhận người bạn mới này.
Linh Đan rút lại ánh mắt đầy thận trọng, nhè nhẹ gật đầu:
– Ừ…
…
Đấy là Linh Đan và suy nghĩ của cô tại thời điểm một tiếng trước. Còn bây giờ thì cô chính thức rút lại.
Cái tên này, rõ ràng là hắn ghét cô, vậy nên mới liên tục khiến cô bị người khác chú ý nè.
Vừa nãy cô bị giáo viên dạy Địa Lý điểm tên lên trên kiểm tra miệng, đến đoạn kia thì tự nhiên quên bài, đang cố gắng nhớ lại thì…
Ngay dãy bàn cuối lớp, một cuốn sổ lớn với dòng chữ nhắc bài viết hẳn bằng bút lông đỏ đang mở toang hoác còn dơ cao lên như sợ cô không nhìn thấy.
Cơ mặt Linh Đan cứng đờ.
Hắn sợ cô không nhìn thấy, vậy cũng không sợ giáo viên nhìn thấy à?
Bạn bè xung quanh nữa, hắn làm ra hành động phô trương như vậy, người ta đâu có đui đâu mà không thấy. Dù cho việc này không phải lỗi của cô, nhưng cô cũng biết ngượng chứ.
– Linh Đan, sao ấp úng vậy? Phần này em chưa học sao?
– A, dạ có… Tiếp theo là thành phố Hải Đăng có đường bờ biển dài bảy mươi chín kilomet, dân cư phân bố không đồng đều, chủ yếu là tập trung ở trung tâm thành phố…
Linh Đan một mạch trả lời hết mấy câu hỏi, cuối cùng cũng khiến giáo viên hài lòng cho con điểm mười tròn trĩnh, hoàn toàn không đếm xỉa tới việc kẻ nào đó trắng trợn nhắc bài.
Linh Đan mừng rỡ ôm tập vở trở về chỗ ngồi, liền bắt gặp kẻ nào đó với khóe môi cong cong đầy vui vẻ đang gấp cuốn sổ bự lại, còn ngước lên nhìn cô như đang tự hào tranh công, chẳng qua là cái mà Kỳ Anh tranh được là một cái lườm sắc lẻm. Khóe môi vừa cong lên cũng nhanh chóng tiu nghỉu hạ xuống. Linh Đan không để ý đến hắn nữa, chỉ ngồi cắm cúi ghi chép.
Nghĩ cũng lạ. Từ cái hôm mà hắn đề nghị làm bạn với cô, hắn không còn bỏ tiết nữa. Tuy cũng chỉ mới được vài ba hôm thôi, chưa nói lên được cái gì hết, nhưng mà Linh Đan có cảm giác là người này… vì cô mà đến lớp.
Chuông nghỉ giữa buổi cuối cùng cũng vang lên, Linh Đan vươn vai một cái. Vậy mà… đến vươn vai còn không được thoải mái nữa, bởi vì mới được nửa chừng thì bên tai liền nghe tiếng đẩy bàn đứng dậy.
Không ngoài dự đoán, bóng dáng dong dỏng cao bước hai bước đã qua tới dãy bàn của cô, tự nhiên ngồi vào ghế trống bàn trên rồi quay ngược lại đối mặt với Linh Đan.
– Giờ nghỉ giải lao mà cậu cũng muốn ám tôi hả? Chỗ đó của Ngọc Hân, xíu nữa cậu ấy quay lại không có chỗ thì sao?
Kỳ Anh không trả lời câu hỏi của Linh Đan. Chàng trai chỉ chăm chăm vô điều khiến bản thân lo lắng nãy giờ, nhưng Linh Đan không muốn nói chuyện trong giờ học, vậy nên anh đã cố gắng đợi cho đến bây giờ:
– Cậu… giận tôi phải không?
– Ai dám giận cậu?
– Rõ ràng là cậu giận tôi…
– Tôi không có rảnh. Tôi còn phải lo học hành cho thật kĩ càng, để lần sau không còn phiền đến cậu nhắc bài nữa…
– …
Cái này… còn nói là không giận.
Kỳ Anh hơi cúi xuống, rút bàn tay từ nãy đến giờ bị hộc bàn che khuất lên. Linh Đan cũng bị động tác của chàng trai gây chú ý, vô thức nhìn mấy ngón tay thon thon duỗi thẳng ra, để lộ một chiếc hộp giấy có nắp đậy hình lục giác nho nhỏ. Hình như làm bằng giấy tập, vì cô thấy nó có những đường kẻ ngang.
– Cái gì đây?
Linh Đan nghi hoặc nhìn chiếc hộp nhỏ.
– Cậu mở ra đi.
– Cậu lại tính giở trò gì?
– Cậu không tin tôi sao?
“Có bao giờ tin đâu?”
Linh Đan suýt nữa đã nói suy nghĩ ra ngoài miệng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất trước mắt, cô lại nuốt lời nói vào bụng rồi. Cuối cùng, cô vẫn vươn tay tới mở nắp hộp.
Dù sao cũng chỉ là chiếc hộp giấy bé xíu, hơn nữa cô không phải là dạng bánh bèo nhát gan, hắn có nhét sâu nhét thằn lằn vào thì cô cũng không sợ. Tuy nhiên, nếu bên trong thật sự có những thứ đó…
Chỉ sợ là hôm nay cô phải viết bản kiểm điểm vì ép bạn ăn mấy sinh vật mà nhiều người trông thấy phải hét lên.
Cơ mà… khi nắp hộp được mở ra, những suy nghĩ trong đầu cô gái liền bay biến hết.
Không hề có sâu bọ, cũng không có bất cứ sự chơi khăm nào, mà trước mặt, chỉ có năm bông hoa bằng giấy với những hình dáng và màu sắc khác nhau.
Vẫn là những đường kẻ quen thuộc trên giấy tập, màu sắc là do dùng bút dạ tô lên, trông khá xinh xắn. Dù được làm từ những nguyên liệu đơn giản trên bàn học nhưng từng cánh hoa cong cong với màu sắc đậm nhạt xếp đè lên nhau thành từng lớp tỉ mỉ vô cùng.
– Cái này… Cậu làm cho tôi sao?
Kỳ Anh gật đầu, đặt hộp bông giấy nhỏ vào lòng bàn tay Linh Đan:
– Thời gian không có nhiều, tôi chỉ kịp làm có vậy. Cậu… đừng giận nữa nhé!
Một cơn gió từ đâu mang theo ấm áp của nắng vàng lùa qua những khung cửa sổ, vô tình thổi bay những lọn tóc mai mềm mại và chiếc nơ vải xanh, nhè nhẹ mơn man trên khuôn mặt xinh xắn đang ngây người nhìn theo những bông hoa giấy be bé trên tay mình.
Hình như, đây là lần đầu tiên cô được người khác giới tặng quà. Cảm giác… có chút lạ lẫm khó tả. Dù chỉ là một món quà đơn giản, nhưng lại khiến cho tâm hồn cô dao động.
Thế này… thì làm sao mà giận được nữa chứ?
Linh Đan cười khổ. Quả nhiên là không thể làm mặt lạnh với bạn học này lâu được.
– Tôi không có giận cậu thật. Chẳng qua là tôi không thích gian lận.
Là không thích gian lận quá lộ liễu như thế đó.
– Thật ra tôi không quá quan trọng điểm số đâu, miễn là nó đừng quá tệ hại là được. Không được mười điểm thì lấy bảy, tám điểm, không có vấn đề gì cả. Kì này điểm chưa tốt thì tìm cơ hội gỡ lại. Vậy nên, lần sau cậu không cần phải làm như thế nữa đâu.
– Vậy… trong giờ kiểm tra viết…
– Cũng không cần. Sức học của tôi cũng ổn, lấy điểm khá không thành vấn đề. Học tới đâu thì lấy điểm tới đó, điểm cao vì gian lận cũng không giúp được gì cho tương lai. Vậy nên, mai mốt cậu cứ lo học hành thật tốt cho bản thân cậu được rồi.
– Tôi hiểu rồi. Sau này sẽ không làm như vậy nữa.
Kỳ Anh mỉm cười, nhẹ nhàng thả thêm một câu:
– Cậu không thích thì tôi sẽ không làm.
Linh Đan chưa từng nghĩ một người chỉ lộ mũi và cằm thôi cũng có thể cười đẹp đến vậy. Cô có chút mất tự nhiên cúi mặt xuống mân mê mấy cánh hoa nhỏ xíu:
– Không nghĩ tới… cậu là con trai mà cũng khéo tay ghê. Cậu lúc nào cũng mang sẵn kéo với hồ dán như vậy sao?
– Không. Kéo là của Trần Minh, còn hồ dán ở bên hông cặp Gia Huy.
Trần Minh và Gia Huy là hai bạn học bàn trên của Kỳ Anh. Linh Đan thề là cô không hề nghe bất cứ câu mượn đồ nào của hắn, chắc là lại mượn giống lúc lấy xiên cá viên của cô rồi. Mà cũng kệ, chủ nhân còn không lên tiếng thì cô chẳng hơi đâu mà để ý.