Chương 20: Người không già
– Có nhiều người mơ tưởng hão huyền ghê, bỏ cả đời đi tìm thuốc trường sinh bất tử nè, phí phạm thời gian biết bao nhiêu. Trên đời làm gì có ai trường sinh bất tử được chứ? Nếu vậy thì quy luật sinh lão bệnh tử mang vứt đi được rồi…
Linh Đơn vẫn đang liên tay làm công việc quen thuộc của mình với mớ bột lưu ly và tinh thạch đầy xung quanh, nghe vậy thì cười nhẹ:
– Có người trường sinh bất tử không thì chị không biết, nhưng nếu nói về trường sinh bất lão thì chị có từng đọc một quyển sách nói về một người như vậy đó.
Linh Đan tròn mắt ngồi dậy gập quyển sách trên tay lại:
– Có chuyện đó sao? Thật sự có người không già đi hả chị?
– Thật ra thì cũng chưa ai kiểm chứng được độ chân thật của cuốn sách đó, chỉ là tác giả viết sách thì khẳng định đó là sự thật, do chính cuộc đời của bà ấy trải qua.
Linh Đơn cho một ít nguyên liệu lấp lánh vào cối bột, lại tiếp:
– Sách này được viết rất lâu rồi, chị lấy được ở chỗ bà nội đó, bây giờ còn dưới kho kia kìa. Tác giả của cuốn sách vốn là một họa sĩ, thuở thanh xuân đã phải lòng một anh chàng làm thêm ở tiệm bán hoa gần nhà, nhưng phần vì rụt rè, phần nữa là do bà đã hứa với mẹ rằng sẽ hoàn thành việc học rồi mới tính tới chuyện yêu đương. Tính tới tính lui, tính tới lúc chàng trai kia nghỉ việc lúc nào không hay. Cho tới lúc ấy, bà mới phát hiện ra rằng bản thân chẳng có bất cứ thông tin gì về anh ta cả, hỏi đến cả chủ tiệm hoa thì được biết anh ta đã dời chỗ ở đi đâu không rõ. Thế là mối tình đầu đơn phương thuở xuân thì cứ thế mà chấm dứt trong tiếc nuối.
Nói tới đây, cô gái nơ đỏ nhè nhẹ thở dài, dường như cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho tác giả.
– Trong sách, chàng trai ấy được miêu tả rất điển trai. Chi tiết thế nào thì chị không nhớ rõ, chỉ nhớ đại khái là anh ta được ví như thiên sứ vậy. Hm… Cũng có thể là do người thương trong mắt kẻ si tình luôn là người đẹp nhất. Sau này, bà ấy cũng bắt đầu vài mối quan hệ mới nhưng cuối cùng vẫn sống độc thân. Thi thoảng bà nhớ lại đoạn thời gian khiến bản thân luôn chìm đắm trong tiếc nuối, cảm hứng trỗi dậy, bà lại vẽ vài bức chân dung của chàng trai năm ấy, xem như một kỉ niệm, đánh dấu cho sự rung động đầu đời của bà. Tất nhiên, sự việc sẽ không chỉ đơn giản như vậy, vì nếu thế thì quyển sách đó sẽ không xuất hiện.
Dừng một chút, cô lại chậm rãi tiếp:
– Một thời gian dài trôi qua, bà ấy đã ngoài bốn mươi, vẫn trung thành với cuộc sống độc thân. Ngoài khả năng hội họa, bà ấy thi thoảng còn viết lách đôi chút kiếm sống. Một lần nọ, bà có việc phải đến thành phố khác, dọc đường trời nắng khát nước, bà có ghé qua một tiệm cà phê. Cho đến khi nhân viên mang đồ uống lên, bà đã phải sững người một lúc khi trông thấy anh chàng nhân viên phục vụ cà phê cho mình lại có diện mạo giống hệt chàng trai ở tiệm hoa năm ấy. Nói là giống hệt, bởi vì trên gương mặt của anh ta không hề có bất cứ dấu vết gì của năm tháng, vẫn là chàng trai trẻ trung thu hút mọi ánh nhìn.
Nghe đến đây, Linh Đan thoáng ngạc nhiên rồi tò mò suy đoán:
– Đó, là người giống người, hay là con cháu của anh ta chăng?
– Tác giả khi ấy cũng có suy nghĩ giống em đó, nhưng ngay sau đó bà lại nghe đồng nghiệp của chàng nhân viên gọi tên anh ta, mà cái tên đó, chính xác là tên của anh chàng bán hoa. Sau cùng, bà ấy quyết định làm chút phép thử. Bà gọi anh ta lại, ghé tai hỏi nhỏ một câu: “Cậu đã từng làm thêm ở tiệm bán hoa trong thành phố a đường b gì đó phải không?” Hm, cái tên đường với thành phố chị cũng quên luôn rồi, mà đại khái là như vậy.
– Cậu ta trả lời thế nào?
– Dễ đoán rồi, nhân viên đó phủ nhận, nhưng trước đó, tác giả đã chăm chú quan sát anh ta. Ngay sau khi vừa nghe câu hỏi, gương mặt anh ta đột nhiên tái nhợt, cách nói chuyện cũng có hơi… lắp bắp. Sau đó lấy cớ bận việc mà rút lui nhanh chóng. Đến hôm sau, bà ấy lại đến quán cà phê đó định tìm nhân viên ấy hỏi thêm vài câu thì… Em biết không, bà ấy nhận được câu trả lời từ những nhân viên khác trong quán là anh chàng đó đã xin nghỉ việc ngay chiều hôm qua rồi. Thậm chí vì nghỉ ngang mà không cần nhận lương luôn. Đến lúc này, nghi vấn của bà càng sâu, chỉ là sau đó bà cũng không còn cơ hội gặp lại anh ta nữa.
– Kế tiếp, tác giả kể tới đoạn bản thân đã ngoài năm mươi. Một hôm nọ, bạn bà ấy ghé chơi, có mang theo con gái tầm mười bảy mười tám tuổi. Người bạn này sống ở ngoại ô thành phố, có việc ghé ngang qua đây nên sẵn tiện sang chơi luôn. Tình cờ, đứa con gái phát hiện ra bức chân dung được tác giả vẽ rồi đặt trên kệ, liền ngạc nhiên chỉ tay vào nó: “Ủa, người này giống bạn học cùng lớp của con lắm nè mẹ!” Sau đó, cô gái còn mở tấm ảnh chụp trong lớp cho mẹ với tác giả xem. Tác giả liền tự kết luận chắc nịch rằng đó là chàng trai bán hoa năm nào, càng khẳng định hơn khi biết được cậu ta trùng tên với chàng trai bán hoa cũng như nhân viên quán cà phê.
Linh Đơn dừng tay, nhìn lên trần ngẫm nghĩ, cố nhớ chi tiết nào trong sách, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua:
– Tên đó là… cái gì mà Anh Anh ấy, chị chẳng nhớ nữa, kệ đi, tiếp nè. Dù thật sự cái phán đoán này rất khó tin, nhưng tác giả đã chắc như đinh đóng cột rằng bà ấy không hề nhầm lẫn, và không thể nhầm lẫn cái diện mạo đặc biệt ấy với bất kì ai được. Vẫn là mái tóc đen hơi gợn, gương mặt thanh tú thánh khiết như thiên sứ đã một thời làm điên đảo tâm trí bà. Hiện tại thì cảm giác rung động đã không còn nữa, bà cũng đã lớn tuổi rồi, thứ còn lại trong bà chính là sự nuối tiếc, hoài niệm, nghi ngờ, cuối cùng là khẳng định. Nhưng mà lần này bà không định đi tìm người đó nữa.
– Người nhân viên quán cà phê đã xin nghỉ ngay hôm bà hỏi câu hỏi đó, bà không muốn sắp tới lại có thêm một nam sinh nghỉ học ngang. Dù sao bà cũng đã lớn tuổi, không còn nhiệt huyết tò mò như xưa nữa. Bà xem những gì mình phát hiện như một trải nghiệm đáng nhớ của bản thân mà viết lại vào những trang sách, không cần chứng minh, cũng không cần ai tin, chỉ đơn giản là viết như vậy thôi. Bà nội không biết từ đâu mà thu thập được quyển sách này. Em cũng biết rồi đó, tính bà thích thu thập tài liệu liên quan đến những sự kiện kì lạ nên mới giữ lại quyển sách này, cũng không quan tâm nó đúng sự thật hay không. Và bây giờ thì nó đang ở trên cái kệ sách cũ trong nhà kho của chúng ta.
Kể xong một hơi dài, Linh Đơn với tay lấy cốc nước tự rót ít trà ra uống. Linh Đan cũng không giấu được vẻ hứng thú:
– Ồ, kho sách của bà mà cũng có mấy quyển cuốn như vậy ư? Hôm nào em thử xuống lục lại tìm xem lúc rảnh mới được. Mà chị có nhớ quyển sách đó tên gì không?
Linh Đơn đặt cốc trà xuống, cái này thì cô nhớ, liền nhẹ nhàng trả lời:
– Là một cuốn sách màu nâu đã sờn cũ nhiều chỗ, tựa đề của nó là… “Người không già”.
– “Người không già” à? Nếu người này thật sự tồn tại… Vậy cũng thật đáng thương…
Linh Đơn nghe thế, ngạc nhiên nhướng mày:
– Sao em lại nói thế? Người khác khi nghe đến sự bất lão luôn cảm thấy đó là điều kì diệu, may mắn, em không nghĩ thế sao?
– Tất nhiên là không! – Linh Đan vô thức đá đá chân – Có gì tốt khi đi trái với quy luật tự nhiên chứ? Nếu như cứ phải sống mãi như vậy, nghĩa là đồng nghĩa với việc giương mắt nhìn từng người thân lần lượt qua đời, vậy thì đau lòng lắm. Em mà như thế, có lẽ em sẽ trầm cảm luôn mất, chẳng dám kết thân với ai nữa đâu. Chưa nói đến, sinh mệnh kéo dài, không có hồi kết, mãi mãi bị cuốn vào vòng quay cơm áo gạo tiền, không có ai có thể đi cùng mình vạn kiếp. Em nghĩ, nếu người như thế có tồn tại thì trước sau cũng sẽ vì tuyệt vọng và cô độc mà tìm cách kết thúc sinh mạng mình thôi…
Linh Đơn nghiêng đầu chăm chú nghe, hơi bất ngờ vì cô em gái nhỏ ngày thường có vẻ hời hợt này lại có suy nghĩ sâu sắc đến vậy. Cô gật gù:
– Em nói cũng đúng. Cái gì cũng có nhiều mặt, đôi khi chúng ta không thể phân định rõ ràng được tốt xấu thế nào. May mắn hay là xui xẻo, cũng còn tùy vào cảm nhận của người trong cuộc nữa…