Chương 18: Tôi muốn làm bạn với cô!
– Thật hả? Kinh khủng quá. Không biết các thợ săn có tổn hại gì không…
– Chú của tớ là thợ săn vùng này. Tớ nghe chú với ba tớ nói chuyện với nhau, có nói về hiện tượng quái triều này. Nguyên nhân thì chưa rõ, nhưng bọn quái vật ấy dường như bị một thứ gì đó thu hút mà chạy đến, hoàn toàn không quan tâm đến thứ gì khác. Chỉ có những người xui xẻo hoặc không đủ năng lực tự bảo vệ mới bị táng mạng dưới sự giẫm đạp của quái triều thôi, số lượng cũng không nhiều.
Dù rằng kết quả vẫn có tang thương xảy ra, nhưng trong thời kỳ mà nơi nơi đều đầy rẫy nguy hiểm như thế thì kết quả này đã có thể nói là ít nghiêm trọng.
Linh Đan vừa ngồi nhâm nhi ly trà sữa, chốc chốc lại cầm que xiên cắn một miếng tôm viên, vừa nghe ngóng mấy nữ sinh bàn bên đang nói chuyện.
Đêm qua quái triều đến trễ, cô với chị về nhà mới nghe âm thanh ầm ầm vang dội. Nhà của cô có lớp bảo hộ rất vững chắc nên cũng không lo lắng gì, thế nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bồn chồn không yên. Chẳng hiểu sao, trong đầu lại xuất hiện bóng dáng khoan thai với style full trắng đó.
“Không biết hắn có năng lực bảo hộ tốt không?”
Tính tính thời gian, có lẽ lúc đó hắn chưa trở về đâu. Hắn giống dạng sáng nghỉ tối đi săn. Đây là thời gian biểu của đa số thợ săn, tất nhiên là ngoại trừ cô với chị.
Cô thì còn đang đi học nên phải sắp xếp sinh hoạt sao cho phù hợp. Về phần chị Đơn ngày trước cũng có đề nghị một mình đi thâu đêm nhưng mà cô nhất quyết không đồng ý. Chị ấy là người thân cận nhất của cô, dù rằng cô còn chưa đủ mạnh, nhưng cô hi vọng là mỗi lúc chị gặp nguy hiểm thì cô đều sẽ có mặt bên cạnh yểm trợ.
Cô sợ, rất sợ một ngày nào đó, chị đi rồi… sau đó sẽ không bao giờ trở về nữa…
Giống như ba mẹ vậy…
Sau nhiều lần phản đối kịch liệt, cuối cùng chị Đơn cũng đáp ứng sẽ chỉ đi khi có cô bên cạnh. Dù sao chị ấy cũng có công việc rồi, không nhất thiết phải đêm đêm liều lĩnh.
Tuy vậy, ngoài kia vẫn còn rất nhiều người phải liều lĩnh như thế, bởi vì không phải ai cũng có tài có duyên học được những kĩ năng tinh luyện hay chế tạo vũ khí.
Trong số đó, có lẽ có cả hắn.
Cô vẫn chưa quên hình ảnh hắn nằm gục giữa hỗn hợp tinh thạch, bùn và máu hòa vào nhau đâu.
Nghĩ nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra bản thân hình như nghĩ quá nhiều rồi. Tên đó, hôm qua vừa mới hùng hồn tuyên bố cô đánh không lại hắn cơ mà, cô vừa lo cái gì không biết. Quái vật đã xuất hiện vài trăm năm, không phải mới ngày một ngày hai, mà hắn ta cũng an ổn trưởng thành như bây giờ… Truyện Nữ Phụ
Tự nhiên nhớ đến hôm ai đó bị thương thê thảm nằm bất động giữa rừng.
Ờm, an ổn không thì cô không chắc chắn lắm, nhưng ít nhất cũng sống tới bây giờ, còn có thể dưỡng cho bản thân tốt đến mức cô nhìn còn phải ghen tị nữa mà.
Thật sự có chút tò mò. Cái người ghét trời nắng tới mức đến đêm cũng không chịu rời chiếc ô nửa bước như thế, chẳng biết ban ngày sinh hoạt thế nào. Có lẽ vẫn mang theo ô 24/24, hoặc là, mặc đồ trùm kín mít…
Như tên nào đó mặc áo hoodie đen đang ngồi lù lù trước mặt cô đây!
– Gì đây? Bàn trống còn rất nhiều kìa.
Linh Đan dùng ánh mắt dè chừng nhìn người vừa ngồi xuống đối diện, sau đó lại chống cằm, khóe miệng kéo lên:
– À, hay là cậu thật sự ghim tôi rồi? Muốn tìm tôi tính sổ sao?
Kỳ Anh đang chưa biết mở lời thế nào, vừa nghe mấy câu hỏi của Linh Đan liền vội vàng xua xua tay:
– Kh… Không có. Tôi không…
– À, vậy thì tốt. Trong trường không cho sử dụng bạo lực đâu, sẽ ảnh hưởng đến thành tích, nên suýt nữa tôi định… hẹn cậu ra cổng trường rồi. Nếu không phải vậy thì… bây giờ cậu tìm tôi làm gì đây?
Kỳ Anh ngập ngừng một chút, có lẽ là đang lựa lời, hoặc là do đối mặt với cô gái có hơi… mạnh mẽ này, chàng trai tự nhiên quên mất mấy lời định nói. Cuối cùng, anh mới lên tiếng:
– Cô… thật sự nhìn thấy tôi sao?
– …
– Còn có thể nghe thấy tôi nói sao?
– …
“Bây giờ đạp hắn một cái chắc tội không nặng lắm đâu nhỉ?”
Linh Đan không đoán trước được mấy câu đầu tiên hắn nói khi tìm gặp cô là mấy câu ấu trĩ này đây. Tối một tên, sáng một tên, toàn nói chuyện theo kiểu người cõi trên… Hoặc dưới, không rõ nữa. Có kẻ còn đang giả ma giả quỷ kia kìa.
Cô nhíu nhíu mày:
– Cậu vẫn chưa bỏ ý định hù dọa tôi à? Còn bằng mấy lời ngớ ngẩn đó nữa… Xem tôi là con nít sao? Này là muốn làm cho tôi ăn không ngon đúng không?
Kỳ Anh lần nữa lúng túng trước ánh mắt sắc như dao của Linh Đan:
– Kh… Không có. Xin lỗi. Tôi không hỏi như vậy nữa. Tôi… Tôi chỉ muốn xin lỗi… về chuyện hôm qua. Thật ra tôi cũng không muốn như thế.
Xoắn xuýt một chút, anh lại tiếp:
– Cô không thích, tôi cũng sẽ không tiếp tục làm như vậy…
Linh Đan chớp mắt một cái, hơi ngạc nhiên. Bạn học này tìm gặp cô để xin lỗi tử tế lại một lần nữa.
– Hôm qua tôi đã nói là mọi chuyện kết thúc ở đây rồi, tất nhiên sẽ không truy cứu hay trách cứ gì cậu nữa. Khách quan mà nói, tôi với cậu cũng không quen biết gì, cậu không nhất thiết phải xem tôi thích hay không thích cậu làm gì. Ờm, nhưng mà cậu nghiêm túc bỏ được mấy hành động không hay đó thì cũng tốt thôi.
Kỳ Anh ngước lên, dường như có chút khẩn trương:
– Vậy… cô không ghét tôi chứ?
– Eh? Sao tôi lại phải ghét cậu? Trông tôi giống dạng người hay để bụng lắm à?
– A, không có. Tôi chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác. Tôi… chỉ muốn chắc rằng cô không ghét tôi.
Linh Đan nghiêng đầu, cảm thấy có chút thú vị:
– Cậu có thể chắc rồi đó. Chỉ vậy thôi hả? Còn gì không?
– Kh… Không còn… A, còn. Sau này, nếu có chuyện gì, dạng dạng như là, tôi có lỡ làm gì khiến cô khó chịu, khiến cô không thích đó, cô cứ nói cho tôi nha. Tôi sẽ cố gắng sửa đổi. Chỉ cần, cô đừng ghét tôi, đừng xa lánh tôi…
Linh Đan thật sự dở khóc dở cười rồi.
Cái tình huống gì đây? Không biết làm sao mà đỡ nữa. Thì ra từ trước đến giờ, việc cô cho rằng người này thuộc tuýp lạnh lùng boy là sai sao?
– Như tôi đã nói ban nãy, tôi với cậu gần như xa lạ. Nhiệm vụ của tôi là sáng đến trường học hành nghiêm chỉnh, tối về… học bài soạn bài, miễn cậu không làm gì ảnh hưởng đến tôi thì tôi đâu rảnh mà khó chịu với cậu. Cậu cũng không cần phải xem sắc mặt của tôi.
– Không xa lạ nữa. – Kỳ Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn – Tôi muốn làm bạn với cô.
Linh Đan ngẩn người, còn nghĩ là mình nghe nhầm.
– Cậu vừa nói, muốn làm bạn với tôi?
Ai đó khẩn trương gật đầu liền mấy cái.
Linh Đan tự hỏi liệu bạn học cùng lớp này có mắc chứng thích bị ngược đãi không. Tính ra hai người chỉ mới giáp mặt nhau có một lần ngày hôm qua thôi đó, mà lần gặp đầu tiên còn không được êm đềm nữa cơ.
– Thì, vốn dĩ tôi với cậu cũng là bạn cùng lớp rồi mà.
– Không phải bạn đó…
Ngẫm nghĩ một chút, chàng trai rốt cuộc tìm được cách thể hiện ý của mình một cách rõ ràng nhất:
– Là giống như… cô với Ngọc Hân.
Cái này là do chiều hôm qua, lúc tan trường anh có thấy Linh Đan và một nữ sinh cùng lớp vui vẻ nói chuyện với nhau trên hành lang dẫn đến cầu thang đi xuống. Nghe qua cách xưng hô của hai người họ, anh mới biết cô gái kia tên Ngọc Hân, là bạn học cùng lớp với anh.
Biết làm sao được, đã lâu anh không còn chú ý lắm đến bạn bè trong lớp rồi…
– Ồ, còn biết tôi chơi thân với Hân sao?
Với người khác thì không nói, dù sao thì việc cô với Ngọc Hân thường xuyên nói chuyện trao đổi bài vở cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì, nhưng với người trông khá vô tâm bất cần, hơn nữa một tuần chỉ thấy mặt hai ba lần như Kỳ Anh cũng biết thì cô hơi ngạc nhiên một chút.
– Cô đừng từ chối. Tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến việc học của cô đâu.
Kỳ Anh thấy Linh Đan không nói gì, tưởng là cô đang tìm lời khước từ, vội vàng lên tiếng.
– Tôi cũng không nói là từ chối. Tôi bất ngờ chút xíu thôi. Nhưng mà… tại sao cậu lại chọn tôi chứ?
Chàng trai đột nhiên trở nên im lặng sau câu hỏi của Linh Đan. Dường như lí do của anh nói ra có vẻ kì lạ, nhưng đối phương đã hỏi như vậy rồi, nếu không trả lời có khi cảnh giác của cô với anh sẽ còn cao hơn. Vì vậy, sau cùng anh vẫn lựa chọn thật thà nói ra:
– Bởi vì… cô là người duy nhất còn nói chuyện với tôi.