Chương 17: Tiếng sáo giữa đêm
– Chị đừng cản em! Hôm nay em phải chém chết hắn!
Linh Đơn dở khóc dở cười:
– Không được chém người vô tội.
– Hắn không có vô tội. Chị xem hắn đi. Hắn xem thường em kìa!
– Như vậy cũng không được chém người.
– Em hứa, chém chết hắn rồi sẽ cứu hắn, nhưng em phải chém hắn một cái.
– Thế cũng chỉ cực cho em thôi. Hơn nữa, có khi em đánh không lại người ta thật…
– Chị! Tới chị cũng nói vậy là sao? Chị bị hắn mê hoặc luôn rồi hả?
– Chị không có. Em bình tĩnh đã nào…
– Bình tĩnh thế nào được…
Chị em Linh Đan một người kích động một người cố ngăn cản. Người bình tĩnh nhất ở đây lại là kẻ vừa gây chuyện. Vô Ưu vô tội nhìn trời một lúc, cuối cùng mới tìm cách chen vào tiếp tục đoạn hội thoại đang dang dở:
– Tôi thật sự muốn đưa hết đá này. Nếu hai cô không nhận thì chúng cũng sẽ bị bỏ lại đây thôi.
Ngừng một lúc, suy nghĩ gì đó, anh lại tiếp:
– Nếu được, tôi sẽ thường xuyên đến giao đá cho hai cô.
Lần này thì hai chị em dù đang náo loạn đến mấy cũng phải im bặt rồi. Linh Đơn thì không nén được kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt, còn Linh Đan thì đang tự hỏi liệu công an có ập đến sau mấy lời vừa rồi của hắn không, nghe cứ như là dân tệ nạn xã hội vậy. Nhưng cái tên đáng ghét này, cô đã cứu mạng hắn, mà hắn còn hết lần này đến lần khác khiến cô tức chết. Hắn đã tự mình đề nghị như thế, cô mà từ chối thì thẹn với bản thân quá rồi.
– Cái này là anh tự hứa hẹn, không ai ép đâu đó nha. Sau này đừng có đột nhiên hối hận đến đòi lại đó.
Vô Ưu gật đầu dứt khoát:
– Không đòi. Ngày nào cũng rơi mà. Xong việc tôi lại mang tinh thạch về cho cô.
Bây giờ Linh Đan lại thấy đâu đó hình bóng người đàn ông gia đình nghiêm túc hứa hẹn với vợ mình: “Anh sẽ đưa hết tiền lương cho em!”
– Khụ!
Linh Đan cảm thấy bản thân nghĩ ngợi gì linh tinh hết sức. Chắc chắn là do mỗi lần gặp tên này đều bị hắn làm cho sang chấn tâm lý mới như vậy.
Linh Đơn lúc này cũng bước lên một bước, nghiêm túc cúi đầu một cái:
– Nếu anh đã có lòng, chúng tôi cũng không từ chối. Số lượng tinh thạch này sẽ giúp cho gia tộc của tôi rất nhiều. Thật sự cảm ơn anh. Sau này, nếu anh cần giúp đỡ gì, cứ liên hệ với tôi. Tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình.
Đến lúc cô gái ngước lên, đã bắt gặp ánh mắt bàng bạc đầy nhu tình, bất giác ngẩn ngơ.
Giống như bị cuốn vào một hố sâu thăm thẳm, cả linh hồn đều bị mê hoặc, phút chốc quên luôn bản thân là ai.
Thế nhưng khoảnh khắc đó nhanh chóng chấm dứt khi hàng mi dài nào đó đã cụp xuống che đi đôi đồng tử bạc xinh đẹp. Linh Đơn bừng tỉnh, nhận ra hành động của bản thân vừa rồi có hơi… kì, lập tức cảm thấy lúng túng. Cũng may là chàng trai có vẻ không để ý gì, chỉ lịch sự cúi đầu rồi nhẹ nhàng từ biệt hai câu liền rời đi. Bóng dáng dong dỏng cao với chiếc ô giấy trắng chầm chậm biến mất trong bóng đêm.
– Hừ, may là hắn chuồn nhanh. Cái tên đó rõ ràng có ý đồ với chị.
Linh Đan liếc xéo phương hướng chàng trai vừa rời đi, lúc này mới cất thanh chủy thủ vừa được rót ma lực xanh lam lại vào vỏ.
Nếu không phải thấy hắn có chút thành ý, cô đã động tay rồi, vậy mà cô vừa lơ là có xíu là hắn đã giở trò câu hồn chị Đơn. Lần sau phải cảnh giác với hắn nhiều hơn mới được. Tốt nhất là không để hắn gặp chị luôn, chứ cái tên này, nói chuyện toàn khiến người ta đớ lưỡi tức chết. Chị Đơn mà có ý gì với hắn, sau này ngày ngày gặp mặt, hai chị em cô chắc sống không thọ.
– Hm… Mà hắn ta chắc đã tìm được đồng đội của mình rồi. Em không tin hắn đi lẻ mà có thể có chiến tích cỡ này đâu. Thậm chí tới vũ khí của hắn còn không thấy mặt mũi nữa mà.
– Có thể anh ta nghiêng hẳn về sử dụng ma pháp, hoặc là có năng lực đặc biệt riêng.
– Cái đó thì em không rõ nữa… Em chỉ thấy giữa đêm mà xách theo ô là không có bình thường rồi. Lần trước hắn nói mang ô để che nắng, che cái nắng gì ở giữa rừng giữa đêm thế này chứ? Che ánh trăng à? Đi săn từ tối tới sáng mà xách theo ô che nắng. Ngộ ghê…
Linh Đơn phì cười. Đứa em gái này có vẻ không thiện cảm với chàng trai kia rồi.
– Kệ anh ta đi. Dù sao cũng không liên quan tới chúng ta. Cái liên quan, là đống tinh thạch đang bay xung quanh hai chị em mình nè.
Nói xong, cô tiện tay cầm lấy một viên tinh thạch trong suốt óng ánh không chút tạp chất, yêu thích mân mê trong tay, lòng thầm khen người tinh luyện nó có kĩ thuật thật tốt, sau đó mới mang cất đi.
Linh Đan thấy chị cao hứng, nét mặt cũng giãn ra, cười tươi cùng chị “hái” tinh thạch:
– Chị nói đúng. Mấy cái này mới là liên quan đến chúng ta.
Những viên tinh thạch khá ngoan ngoãn, chỉ cần hai cô gái chạm tay vào thì liền nhẹ nhàng rơi xuống, có thể dễ dàng thu thập. Túi đeo bên hông đã đầy, Linh Đơn phải kết thêm vài túi ánh sáng mới gom được hết, lúc này mới mãn nguyện đề nghị:
– Đã trễ lắm rồi, chúng ta nên trở về thôi.
– Vâng, cùng nhau trở về thôi.
Giữa đêm khuya, ánh trăng vằng vặc trải dài vạn dặm, phủ lên toàn bộ khu rừng rộng lớn lãng đãng sương trắng, thấp thoáng đâu đó bóng dáng hai cô gái trẻ trong trang phục bảo hộ gọn nhẹ mang theo chiến lợi phẩm cùng nhau bước đi.
Đôi khi, sự yên bình chỉ đơn giản như thế. Kết thúc một ngày dài, có thể cùng với người thân bình an trở về nhà, gạt hết âu lo mà nghỉ ngơi thật thoải mái để chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu với bao thử thách đang chờ phía trước.
Chẳng qua là, không phải ai cũng có nơi chốn để trở về.
Bước trên nền đất ẩm phủ đầy lá khô và bùn lầy của rừng già rộng lớn, chàng trai tóc bạch kim thuận tay miết miết chuôi chiếc ô, nơi có một chữ “Vô” được khắc rõ nét, sẽ không bao giờ mờ phai theo năm tháng.
– Vô Ưu… Tên của mình, là Vô Ưu. Tuyệt đối… không được quên.
Vô Ưu rũ mắt, tự thì thầm với bản thân. Chàng trai khẽ nhấc tay, nắm lấy lớp áo ngoài kéo ra một chút xem xét.
Trang phục của anh có chất liệu mềm rũ, nhiều lớp dài đến chân, thấp thoáng đôi giày cổ cao bít mũi cũng một màu trắng, chẳng qua hiện tại đã nhiễm không ít bùn đất.
Vô Ưu không quan tâm đến giày, anh đang cẩn thận nhìn phần ngực và eo mình sau lớp áo ngoài. Nơi đó, có vài vết rách lớn có nhỏ có, máu đỏ theo đó thấm ra ngoài, tuy không nghiêm trọng như lần Linh Đan thấy khi anh ngất lịm giữa đống tinh thạch, nhưng cũng không phải nhẹ nữa.
Chỉ là hiện tại, nhẹ hay không cũng không quan trọng rồi.
Đây là số mệnh của anh, không thể chối bỏ, cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể cường chống, cho đến khi thể lực cạn kiệt, hoặc là cho đến…
Sáu giờ sáng.
Vô Ưu cảm thấy bản thân đã nghỉ ngơi đủ, tâm trí thoáng nhớ về gương mặt thân quen nào đó trong quá khứ, lại nhớ đến cuộc gặp gỡ ngắn ngủi vừa rồi, hài lòng khép mắt lại, tay gỡ sáo ngọc đưa lên môi.
Tiếng sáo du dương vang lên. Từng giai điệu trầm bổng như có ma lực đánh sâu vào hồn người, phút chốc chuyển từ mềm mại tha thiết sang dồn dập hào hùng âm vang cả một góc rừng.
Phải biết, rừng Bích Lâm không phải là một khu rừng bình thường. Đặc biệt là ở thời điểm sau sáu giờ chiều, không một nơi nào trên thế giới này có thể xem là bình thường nữa.
Ẩn núp sau làn sương mù mờ ảo lẫn trong bóng đêm âm u tĩnh mịch, những âm thanh sột soạt bất chợt vang lên. Có thứ gì đó đang rục rịch.
Không phải, là có rất nhiều thứ đang cựa mình, giống như đột ngột bị đánh thức, bị khiêu khích, sau đó bỗng nhiên trở nên kích động, dường như bị thu hút mãnh liệt không thể cản lại mà chui ra khỏi khu vực của mình ngắc ngoải tìm phương hướng nào đó.
Cho đến lúc tiếng sáo bén nhọn vút cao kéo dài, lập tức từng trận ầm ầm vang lên. Là tiếng chạy, tiếng lết, tiếng gào rú váng trời vang lên gần như cùng lúc.
Ai cũng biết một điều, khu rừng này, có rất nhiều thứ nguy hiểm, mà bọn chúng đông đảo gấp trăm lần so với con người.
Quái vật!
Hàng trăm con quái vật với đủ hình thù kinh dị khác nhau, hữu hình vô hình đều có, đột ngột trở nên điên cuồng không hẹn mà cùng lao về một hướng. Ở đó, có kẻ mà bọn chúng muốn tiêu diệt, không cần biết lý do, cũng không cần biết hậu quả, đơn giản là muốn cào xé tiêu diệt mà thôi.
Vô Ưu cảm giác được âm thanh vang dội khắp bốn phương tám hướng, liền ngưng động tác mà cất sáo ngọc đi, đôi mắt bàng bạc khẽ nheo lại, nét trong trẻo ngây ngô rút đi, trở nên sâu thẳm thần bí, tay nắm chặt chuôi chiếc ô, miệng lẩm bẩm:
– Đến rồi!