Chương 14: Cô thật sự nhìn thấy tôi sao?
Linh Đan cầm trong tay bài kiểm tra vừa phát với con điểm tám trên góc, cảm thấy hài lòng kẹp vào bìa sơ mi rồi cất vào cặp. Cô chưa từng có ý nghĩ sẽ phải đạt điểm thật cao và đứng đầu lớp, bởi lẽ thời gian của cô có hạn, cô không muốn nhồi nhét quá nhiều chữ nhàm chán vào đầu, nhồi nhiều rồi cũng quên nhiều thôi… Hm, điểm khá là tốt rồi.
Nhưng không phải ai cũng có suy nghĩ như cô. Vẫn có những kẻ dù bận tối mặt tối mày vẫn cố gắng đoạt thành tích cao nhất.
– A, Cảnh Duy được đến chín điểm rưỡi luôn.
Tiếng cảm thán của học sinh trong lớp trầm trồ vang lên ngay khi bài kiểm tra của một nam sinh được phát xuống. Nam sinh đó ngồi bàn thứ hai dãy gần cửa nhất, có gương mặt sáng láng với đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh, trang phục thẳng thớm, tóc tai gọn gàng, hiện tại đang cầm trên tay bài kiểm tra của mình, chân mày nhíu chặt không cam lòng:
– Tại sao… Tại sao lại sai chỗ này chứ? Thật ngớ ngẩn. Mất toi nửa điểm, không thể chấp nhận được mà.
Mấy học sinh quanh đó:
– …
Linh Đan, người có giác quan tinh nhạy cũng nghe mấy lời lẩm bẩm nọ:
– …
Xem đi, xem con nhà người ta trong truyền thuyết kìa!
Bạn học này cô biết, không phải biết trong lớp học, mà ngày trước cô đã từng trông thấy cậu ta rồi. Chính xác là trong những đợt hội nghị được bà dắt theo..
Không lầm lẫn được, đó là Vương Cảnh Duy, người kế thừa của Vương tộc, gia tộc lớn nhất hiện nay. Cũng bởi vì thân phận cậu ta đặc biệt, thêm họ chữ Vương nên đứa ít quan tâm ai ngoài chị như cô còn nhớ ra.
Nhớ là nhớ mặt nhớ tên vậy thôi, chứ còn lại thì cô không rõ lắm. Hiện tại cô cũng không rảnh đâu mà nhớ lại, bởi vì cô đang đói rồi.
Bỏ qua chuyện điểm số. Hôm nay Linh Đan lại “tơn tơn” xuống canteen trường tìm mua vài thứ ăn vặt. Nhìn nghiêng một hồi, không thấy mấy loại bánh cô thích nên cô lạng qua quầy đồ xiên, chọn vài cây cá viên, tôm viên, trứng cút.
Không lâu sau, Linh Đan đã có thể bưng hộp xiên của mình ra bàn thưởng thức, không quên lấy thêm tương ớt. Cô vừa ăn vừa lướt điện thoại. Mỗi ngày đều được thảnh thơi một chút thế này thôi thì cô cũng mãn nguyện rồi. Chẳng qua, cuộc đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Linh Đan chỉ muốn yên ổn ngồi ăn một lát cũng không xong.
Nam sinh dong dỏng cao với chiếc áo hoodie màu đen quen thuộc lại xuất hiện. Linh Đan không quan tâm lắm, cô còn đang dán mắt vào màn hình điện thoại, còn chẳng nhận ra hắn bước vào Canteen.
Hoodie sau khi dạo một vòng, thó mất mấy cái bánh không rõ, lại trở ra ngoài. Lúc đi ngang bàn Linh Đan, tự nhiên chú ý tới hộp đồ xiên trơn bóng còn nóng trên bàn và… cầm một xiên cá viên lên.
Linh Đan đang xem điện thoại, chợt thấy bàn tay nào đó lọt vào tầm nhìn, rất ư là tự nhiên lấy mất một xiên cá viên trong hộp của cô. Cô tròn mắt ngước lên, còn tưởng là bạn bè trêu mình, nhưng khi trông thấy kẻ nào đó với bóng lưng cao cao trong chiếc áo hoodie đen đang cầm xiên cá cắn hết một viên thì máu nóng dồn tới đầu rồi. Cô bỏ luôn hộp đang ăn dở mà tức tốc đuổi theo.
Canteen hơi đông, cô chỉ kịp thấy bóng lưng kia khuất sau ngã rẽ chỗ con đường nhỏ sau dãy phòng học. Đến lúc cô chạy tới thì thấy hắn vẫn ung dung bước phía trước, hoàn toàn không giống kẻ vừa mới thó đồ của người khác.
Nhưng mà cô không có đui. Hắn thực sự lấy xiên cá viên của cô.
Lần trước hắn càn quét đống bánh ngọt cô nhìn trúng, cô đã không nói gì vì dù sao đống bánh đó còn chưa thuộc sở hữu của cô, nhưng lần này không nhịn được nữa, đồ cô mua rồi mà hắn cũng không kiêng nể gì, hiện tại còn bày ra bộ dáng thảnh thơi đó nữa. Hắn có phải là con ông cháu cha hay không cô cũng mặc kệ. Hôm nay, cô phải tính sổ với cái tên không coi ai ra gì này.
– Này, cậu đứng lại đó.
Giống như lần trước, hắn ta dường như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bước đi. Linh Đan chắc chắn giọng mình không nhỏ, càng tức giận hơn. Lần đầu ở trong khuôn viên trường mà cô cảm thấy chân tay ngứa ngáy muốn đánh người:
– Ngô! Kỳ! Anh!
Tiếng gọi cao vút của Linh Đan cuối cùng cũng nhận được kết quả. Nam sinh đang đủng đỉnh bước đi bất giác dừng lại, hơi ngước lên, sau đó mới quay lại phía sau, liền bắt gặp một nữ sinh với mái tóc cột cao có đính chiếc nơ xanh bản lớn đang phùng má tức giận.
Chàng trai dường như chưa chắc chắn lắm, quay sang trái sang phải tìm kiếm, phía sau cũng không có ai. Nguyên con đường này chỉ có anh với cô gái kia, mà cô ấy còn đang nhìn thẳng anh luôn. Cuối cùng anh mới đưa bàn tay đang cầm hộp bánh ngọt lên, duỗi ngón trỏ ra chỉ vào mình:
– Cô… vừa gọi tôi à?
– Tôi gọi cậu đó!
Linh Đan bước dài mấy bước đến trước mặt Kỳ Anh, bộ dạng sẵn sàng ăn thua đủ:
– Cậu lấy đồ của tôi có xin phép chưa vậy?
Khi đứng trước nam sinh này, Linh Đan mới thấy được sự chênh lệch chiều cao giữa cô với hắn không nhỏ. Đi chất vấn người ta mà phải ngước ngước lên thế này, cảm giác không thoải mái lắm. Thế nhưng, dù nhìn ở khoảng cách này cô vẫn không thể trông rõ diện mạo của hắn.
Hắn vẫn hơi cúi xuống. Mũ áo hoodie che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ những lọn tóc đen lõa xóa trước trán và hai bên vành tai, còn có chóp mũ cao cao, môi mỏng hơi hé và chiếc cằm hoàn hảo.
Dù không thể trông thấy hết khuôn mặt hắn, nhưng chỉ một góc cằm này thôi cũng đã cho người ta cảm giác người này ít nhất cũng thuộc dạng ưa nhìn rồi. Chẳng qua hiện tại Linh Đan không có tâm trạng tốt mà xem hắn đẹp hay xấu. Cô đã hỏi thẳng như thế rồi mà hắn vẫn đứng im không trả lời, thật là không xem ai ra gì mà.
– Sao con trai mà cái nết gì kì vậy? Cậu muốn ăn thì ra mà mua. Tôi với cậu có quen biết gì nhau đâu mà tự nhiên như không lấy đồ của tôi thế?
Chàng trai hơi động, môi mỏng mấp máy một chút, dường như muốn xác định lại điều gì đó, chợt hỏi lại một câu không ai lường trước được:
– Cô… thật sự nhìn thấy tôi sao?
Lúc này tới lượt Linh Đan đơ người rồi. Sau phút đơ người thì… tức giận nhân đôi:
– Cậu giả thần giả quỷ cái gì? Lừa con nít à? Đừng có tìm cách hù dọa đánh trống lảng. Tôi không phải dạng bánh bèo dễ lừa phỉnh đâu. Khơi khơi cậu đi ngang lấy xiên cá viên của tôi, bây giờ không có gì để nói sao? Còn bày ra bộ dạng bí ẩn để lừa cho qua chuyện à?
Kỳ Anh ngơ ngác bị xả cho một tràng, hơi im lặng một chút, đến lúc Linh Đan cho rằng hắn chuẩn bị phản bác hay chối cãi thì chàng trai lại nhẹ giọng:
– Tôi nghĩ là cô sẽ không thấy tôi lấy…
– Tôi không có đui! Cậu lấy ngay trước mặt tôi mà tôi không thấy được sao? Chẳng lẽ người ta không để ý là cậu có thể lấy đồ của người khác sao? Tánh gì kì vậy?
Linh Đan thật ngứa ngáy tay chân. Cô chỉ muốn thảnh thơi một chút mà cũng không xong, tự nhiên lòi đâu ra tên này đến kiếm chuyện. Chẳng lẽ bình thường cô điềm đạm quá nên hắn nghĩ cô dễ bắt nạt à?
Hít một hơi, Linh Đan chuẩn bị xả thêm một hơi nữa thì…
– Xin lỗi…
– H… Hả?
– Xin lỗi cô.
– …
Không gian chợt yên tĩnh dị thường.
Linh Đan giống như đang leo lên xe chuẩn bị vặn ga chạy thì bỗng bị chặn ngang đường.
Cô còn chưa mắng xong mà. Tự nhiên cái xin lỗi. Xin lỗi cái gì mà nhanh vậy? Để cô nói cho hả đi rồi xin lỗi không được sao? Ít nhất cũng phản bác một hai câu cho giống kịch bản chứ. Tự nhiên xuống nước cái rẹt, giọng điệu còn thành khẩn thế kia, cơn giận của cô còn chưa xả ra hết đã tiêu tan một nửa.
Bây giờ cô đang phân vân không biết có nên mắng tiếp không đây. Mà… cái kiểu xin lỗi này, đầu hơi cúi, giọng nhẹ, có chút ủy khuất, sao nhìn kiểu gì cũng thấy quen quen nhỉ?
Linh Đan sau thoáng ngẩn người, lại mím môi lên tiếng, nhưng giọng nói đã bớt gay gắt hơn:
– Cậu tưởng xin lỗi là xong sao? Bây giờ chuyện như vậy rồi, cậu là người có lỗi, cậu tính thế nào đây?
Kỳ Anh hơi lúng túng. Chàng trai nhìn xiên cá năm viên đã bị ăn mất hai, nghĩ nghĩ thế nào lại đưa tới trước mặt cô gái.
Linh Đan:
– …
Không phải cạn lời. Thật sự là cô chưa nhảy số kịp.
Chàng trai đằng hắng một cái, ngượng ngùng lên tiếng:
– Tôi không ăn cay, nên không có lấy tương ớt.