Chương 12: Gặp lại người quen
Linh Đan đang đi một mình. Chị Linh Đơn đi hái hoa rừng viếng mộ còn chưa quay lại. Và thử tưởng tượng xem, giữa buổi tối đen kịt, sương mù lãng đãng mờ ảo, tiếng sáo từ đâu da diết thê lương vang vọng từng hồi quẩn quanh bãi tha ma rải rác đốm lửa xanh lơ lửng, tự nhiên xuất hiện một bóng người trắng toát đứng đó, bên trên còn có cái ô trắng trôi nổi, một đứa “có chút” sợ ma như cô sẽ nghĩ đến cái gì chứ?
Ngay lúc cô đang cứng người cố gắng quyết định xem nên đứng im tránh đánh động cái bóng kia hay là nhân lúc nó còn chưa phát hiện ra cô mà nhanh chân bỏ chạy, đột nhiên một cơn gió lạnh lướt ngang khiến cô rùng mình một cái, vô tình lay động cả mái tóc bạch kim của bóng trắng kia.
Thị lực của Linh Đan khá tốt, dù trong đêm tối, cô cũng có thể thấy được những thứ nhỏ nhặt rõ ràng hơn người bình thường nhiều, ví dụ như là… sợi dây vàng nhạt đang buộc dưới đuôi tóc kia.
Cô gái chợt ngẩn người.
Dây buộc tóc vàng…
Sáo… Ô giấy màu trắng…
Hình như có chút quen thuộc.
Trong bóng đêm tràn ngập tiếng sáo da diết, Linh Đan không biết lấy từ đâu sự can đảm có chút mong manh, quyết định chậm rãi bước tiếp. Gan dạ là thế, nhưng trong bụng cô đang đánh loto, chỉ mong rằng suy đoán của mình là đúng, nếu không….
Nếu kia không giống như suy nghĩ, nếu kia là thứ đáng sợ đó, cô ngất luôn mất…
Không, ít nhất phải cố gắng giữ bình tĩnh mà… chạy. Nếu ngất đi thì tệ lắm, không biết cái gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu.
Cho đến khi Linh Đan đứng cách người kia tầm chục mét thì cô đứng hẳn lại. Cô còn chưa đủ can đảm để tiến lại quá gần:
– Này, cho hỏi một chút…
Giọng cô gái dường như hơi run, còn hơi lạc đi, càng run hơn khi cô chợt nhận ra, tiếng sáo đã đột ngột ngưng bặt ngay khi cô dứt lời. Trái tim Linh Đan suýt nữa cũng ngưng đập theo rồi. Nhưng cuối cùng cô vẫn gom hết dũng khí mà hỏi nốt:
– Anh… là Vô Ưu phải không?
Chiếc ô trắng lững lờ đang xoay tròn dường như xoay chậm hơn. Người kia cũng chậm rãi quay lại.
Linh Đan căng thẳng đến mức quên cả thở, sẵn sàng trở gót bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng khi người kia quay lại hoàn toàn thì cô đã có thể thở phào thả lỏng cơ bắp đang căng cứng.
Đúng như cô dự đoán, gương mặt cực phẩm có chút ngạc nhiên kia chính là Vô Ưu, người mà cô đã cứu hôm nọ. Tuy nhiên, cô nhớ ra hắn là một chuyện, còn với người tới tên tuổi bản thân còn quên được như hắn thì cô không ôm nhiều hi vọng là hắn nhớ tên cô, dù cho cô là người đã cứu hắn…
Nhưng lần này cô đoán sai rồi. Chàng trai sau khi trông thấy Linh Đan, môi mỏng hơi hé một chút, chậm rãi nhả một tiếng:
– Đan…
Ơn phước chưa? Hắn nhớ được tên cô. Dù chỉ là một chữ cũng đủ rồi, cô không trông mong gì hơn. Vì anh đẹp nên mọi thứ đều có thể du di.
Nhận ra người quen, ở đây phải nhấn mạnh chữ “người”, Linh Đan tự nhiên hơn hẳn:
– Anh đang làm gì ở đây thế?
Vô Ưu vô thức liếc mắt quanh bãi tha ma trống trải, thật thà trả lời:
– Họ đợi tôi lâu rồi.
Im lặng một chút, lại bổ sung một câu:
– Tôi phải đưa họ về.
– Hả? Ai cơ?
Linh Đan ngạc nhiên nhìn quanh quất. Vô Ưu đưa tay chỉ về bãi đất trống không một bóng người:
– Họ đó, rất đông. Họ nói là… muốn cảm ơn cô và chị.
Linh Đan lại cảm giác máu trong người đông lại rồi. Từ lần trước, khi Vô Ưu vượt qua Quỷ Môn Quan trở về, hắn chỉ gặp mỗi mình cô. Cô cũng không hề đề cập đến việc mình có chị, nhưng vừa rồi, hắn nói, những người nào đó… muốn cảm ơn cô và chị? Chỗ đó trống không, làm gì có ai, trừ khi…
– Họ còn nói, sau này không cần phiền chị em cô cúng kiếng nữa, vì họ đã rời khỏi nơi này rồi.
Không gian chợt trầm xuống. Dường như không khí đang dần lạnh đi, không biết là do gió đêm và sương mù đang kéo đến hay là do… một thứ gì khác mà con người không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tất nhiên, cái người vốn gần như không biết khơi chuyện nào đó sẽ cứ đứng ngây ngốc như vậy luôn nếu như Linh Đan không chủ động nói thêm điều gì. Linh Đan thì không chịu nổi sự yên tĩnh ngày càng trở nên đáng sợ này, vậy nên cô vẫn là người tìm cách đánh vỡ bầu không khí trầm lắng:
– Vô Ưu, anh… là một Hồn Sư sao?
– Hồn Sư?
– Là những người có thể trông thấy hồn ma, trò chuyện cùng họ, điều khiển hồn ma chiến đấu hoặc phục vụ cho mục đích của mình.
Vô Ưu ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu:
– Tôi không điều khiển họ. Tôi chỉ trấn an họ thôi… Và dẫn đường nữa…
– Dẫn đường sao? Anh định dẫn họ đi đâu vậy?
Vô Ưu dường như hơi phân vân cân nhắc, cuối cùng vẫn dè dặt trả lời:
– Đến thế giới khác, tiếp nhận cuộc sống khác…
Linh Đan chưa bao giờ có mong đợi quá lớn đối với những câu trả lời của cái người có kinh nghiệm giao tiếp khá bất ổn này, nhưng lần này, đáp án của hắn lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Không biết lời hắn nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật, nhưng cô vẫn muốn tin.
“Nếu thật sự có một thế giới sau khi chết, vậy thì quá tốt rồi. Và hi vọng thế giới đó sẽ thật xinh đẹp và an bình, để cho những con người số khổ này có thể sống lại một cuộc đời mới hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn…”
– Công việc của anh hơi lạ, tôi chưa nghe qua bao giờ… Nhưng mà nó thật ý nghĩa.
Và cho dù công việc này là gì thì câu trả lời của chàng trai đã khẳng định một điều, ở đây thật sự có hồn ma, không những thế còn rất đông.
Cũng thật may mắn vì ở đây, ngoài cô ra vẫn còn một người sống, dù người này thỉnh thoảng hơi… bất ổn một chút, nhưng ít nhất vẫn là người. Điều này khiến Linh Đan bình tĩnh hơn. Cô hít một hơi, cố giảm bớt căng thẳng trong lòng, sau đó quay mặt về phía bãi đất trống Vô Ưu vừa chỉ rồi cúi gập người một cái:
– Thưa ông bà, cô chú bác, anh chị em, dù con chưa từng có duyên gặp được mọi người lúc sinh thời, nhưng con rất ngưỡng mộ và tiếc thương cho mọi người. Mọi người là những anh hùng của thế giới này, đã vĩnh viễn ngã xuống vì lợi ích của nhân loại. Việc con và chị đã làm chỉ là chút nghĩa vụ không đáng nhắc tới, chỉ mong mọi người có thể đi đến vùng đất mới và có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Xả hết một tràng diễn văn từ tận sâu dưới đáy lòng, Linh Đan mới thẳng người dậy, vừa định nói thêm gì đó với Vô Ưu thì bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
– Linh Đan, lửa có vẻ hơi ít. Có lẽ chúng ta cần sử dụng chút ma pháp thúc đẩy lửa xanh xuất hiện.
Linh Đan quay lại, vui mừng khi thấy chị đang bước tới, trên tay còn ôm một bó hoa dại đủ mọi hình dạng và màu sắc.
– Hoa đẹp ghê đó, chị chịu khó ghê, hái đâu quá trời luôn… À, em chưa thắp hương đâu. Em vừa tới nơi thì gặp được người quen này…
Linh Đan bước qua một bên, để lộ chàng trai tóc bạch kim thẳng tắp đứng đó, y phục trắng chất rũ phiêu phiêu trong gió, đẹp như thiên thần vừa bước từ trong tranh ra.
Không ai để ý rằng, ngay lúc Vô Ưu chạm mặt Linh Đơn, ánh mắt bàng bạc dường như sáng lên, manh theo nét linh động đã lâu không xuất hiện.
– Chị nhìn một cái chắc là sẽ nhận…
– Miêu!
Chữ “ra” của Linh Đan còn chưa kịp đến cửa miệng đã bị một tiếng gọi đầy kích động đột ngột lấp đi. Bên cạnh cô chợt có cơn gió nhẹ phất qua. Chàng trai vẫn luôn yên lặng đứng đó bất chợt bước dài đến, và trước khi hai cô gái kịp phản ứng, anh đã vươn hai tay tới…
Ôm chầm lấy Linh Đơn.