Chương 51
Sao nữa đây?
Yến Tháp ôm nhóc trắng đen an ủi một lúc mới miễn cưỡng hiểu đầu đuôi sự việc từ mấy động tác khoa chân múa tay của nhóc. Sau khi hiểu rõ, cậu cười lớn.
Chỉ là ngủ một giấc mà thôi, còn chưa được một tiếng mà nhóc trắng đen lại tủi thân đến thế.
Cậu trìu mến xoa nhóc, nói: “Được rồi, lần sau anh chắc chắn sẽ gọi em, được không?”
Không chỉ là lần sau mà từ nay về sau, lần nào cũng sẽ gọi.
Nhóc trắng đen lăn một vòng trên người cậu.
Nhóc ngửa bụng lên, thè lưỡi, đầu ngoẹo sang một bên. Bỗng nhiên trên đầu nhóc xuất hiện cái bóng mờ mờ, một đôi mắt hổ phách với con ngươi dựng đứng nhìn nó, lưỡi rắn thè ra khỏi miệng nóng bỏng.
Nhóc trắng đen: “…” Sao tự nhiên con rắn này dùng ánh mắt đó để nhìn nhóc?
Đến tận khi nhóc bị rắn nhỏ đè lên chăn, đầu bị gõ như gõ trống một lúc mới sực nhớ khi nãy mình đá người ta xuống.
Tạo nghiệp… gâu! Đừng đập nữa! Sắp ngu luôn rồi!
Tiếng bốp bốp bốp liên tục vang lên bên tai, rắn con nhỏ người đè nhóc trắng đen dưới cơ thể, đuôi rắn đập thật mạnh xuống đầu cún như đang đập chuột.
Nghe được mấy tiếng, Yến Tháp vội vàng can ngăn, kéo hai đứa nhỏ ra.
Nhóc trắng đen làm chuyện trái lương tâm trước nào dám trả thù, nhóc dụi đầu vào ngực Yến Tháp tự kỷ, miệng cứ ngao ngao ư ử. Cái mông xù lông rung rung, nào ngờ rắn nhỏ thấy bộ dạng ngu si đó còn ngứa đuôi hơn. Nó thè lưỡi rắn.
Rắn nhỏ chậm rãi bò về phía Yến Tháp, lúc đi ngang qua cái mông to xù lông kia, đuôi nó lơ đãng quơ mạnh, tiếng chó sủa thảm thiết vang lên làm nó thả lỏng chóp đuôi. Rắn nhỏ leo lên cánh tay Yến Tháp, nằm trên nó nhất quyết không xuống.
Yến Tháp đằng hắng, bảo: “Dậy thôi.” Cậu nói xong, phát hiện mình vẫn đang mở livestream, trên làn đạn còn có mấy bình luận chẳng hiểu gì của mấy người mới đến.
[Cái bóng: Đang làm gì vậy? Sao có tận hai triệu người xem mà làn đạn chỉ có lèo tèo vài bình luận? Streamer còn tính bỏ đi?]
[Màn đêm chẳng buông: Hình thú của streamer là gì thế, đáng yêu quá đi ~]
[Cút khỏi ổ chó của tao: Streamer là báo biển phải không, cậu trông giống báo biển lắm, chỉ là nhiều lông hơn báo biển chút. Lại có báo biển tập tành livestream, khinh bỉ nhẹ.]
[Một bé lười:?? Bạn bên trên bớt tung tin đồn thất thiệt lại, làm sao Nắm Lông lại là cái đám bỉ ổi trên biển kia được, Tháp Tháp đáng yêu chắc chắn không thể nào là báo biển! Trợn con mắt chó của bạn lên nhìn cho kỹ vào, không hề giống nhau chút nào hết!]
[Vito là người lớn: Ngủ ngon quá, sướng quá đi~ Tháp Tháp sắp tắt livestream hả? Moa!]
Đã gần một tiếng trôi qua, rất nhiều fans chìm vào giấc ngủ đã tỉnh lại, làn đạn như xác chết đội mồ sống dậy, vô số bình luận hôn gió đá bay mấy bình luận tiêu cực.
Yến Tháp chưa kịp suy nghĩ sâu xa đã bị các fans chọc cười: “Bái bai nha, mai bọn mình lại gặp~”
Có thể hôm nay mọi người ngủ rất ngon nên fans hiền lành hơn, không đòi sống đòi chết van xin cậu đừng tắt livestream. Mọi người ồn ào nhắn hẹn gặp lại với Yến Tháp.
Tắt livestream, bé báo tuyết cũng tỉnh. Bé duỗi người, nhảy vào trong lòng Yến Tháp, bàn chân lớn đạp đạp lên cánh tay cậu, đuôi to quơ qua nhóc trắng đen cũng đang được Yến Tháp ôm vào lòng.
Tình hữu nghị của hai nhóc rất tốt, bé báo tuyết ở đây hai ngày, tình trạng cũng tốt hơn, năng lượng ngày càng dồi dào, Yến Tháp nhiều lần phát hiện hai đứa tối không thèm ngủ mà ra phòng khách hoặc sân chơi.
Hai đứa còn biết không thể đánh thức cậu nên không tạo ra tiếng động quá lớn.
….Chó thật.
Yến Tháp nghĩ, không biết tại sao bé báo tuyết lại thành ra thế này. Cậu nhìn nhóc trắng đen đang thè lưỡi thở hổn hển trong lòng, bừng tỉnh ngay tức khắc.
Cậu biến thành hình người rồi xuống giường, hai cục bông vẫn nằm trong lòng cậu, còn rắn nhỏ không biết bò lên cổ cậu, yên tĩnh làm dây chuyền hồi nào.
Yến Tháp giơ tay sờ vảy của nó.
Đã xế chiều, Yến Tháp cho ba đứa nhỏ ăn xong thì chạy ra sân xem vườn rau cày bừa xong xuôi, một tuần trước cậu và Tiểu Thất chia nhau mỗi người phân nửa để gieo hạt.
Nhìn xem, cùng một loại đất, thế mà chỉ có một bên có cải xanh xanh biếc mọc lên, bên còn lại chỉ có vài cọng cỏ le que.
Yến Tháp nhận ra ngay bên có vài cọng cỏ kia là do mình trồng:)
Cậu học gì cũng nhanh, chỉ có trồng trọt là không. Cứ như cậu thật sự không có thiên phú gì ở lĩnh vực này, trồng gì chết đó.
Rõ ràng các bước của cậu và Tiểu Thất đều giống nhau cơ mà.
Yến Tháp gãi ót, cau mày rầu rĩ. Trồng không được càng khiến cậu muốn trồng hơn.
Cho nên, có thực vật gì dễ trồng dễ chăm, không bị cậu làm chết (tốt nhất lên là hoa) hay không?
Rắn nhỏ trên cổ cậu nghe được câu tự hỏi vô thức đó. Hai mắt nó lóe lên, thè lưỡi xì xì.
Yến Tháp hụt hẫng một hồi mới thông suốt. Cậu trồng không lên tức là cậu vẫn chưa tìm được loài cây phù hợp với mình, sau này chắc chắn sẽ tìm được nó thôi.
Dù sao cậu hên đến thế cơ mà, ra khỏi nhà cũng nhặt được vài bé con.
Cậu sờ mấy đứa nhỏ trong lòng, quay lại phòng khách, bưng ly nước trái cây Tiểu Thất đưa, đang lướt quang não thì nhận được tin nhắn lạ.
Lorraine muốn kết bạn với bạn.
Đồng ý hay từ chối.
Lorraine?
Trong số người quen của Yến Tháp không có ai tên Lorraine, cậu cảm thấy chắc đối phương kết bạn nhầm người rồi, cho nên cậu nhắn lại và bấm Từ chối.
Hành tinh Thủ đô, trong phòng làm việc của viện trưởng Viện nghiên cứu Liên giống loài.
Lorraine mặc áo khoác trắng trăm năm không đổi, nhìn chằm chằm quang não như đang chờ tin tức quan trọng nào đó. Đến khi quang não run nhẹ, hai mắt ông ta sáng lên, mở tin nhắn.
Ngay khi thấy rõ, ông như trái bóng bị xì hơi.
Nghĩ đến gì đó, ông gửi lại yêu cầu kết bạn, đồng thời nhắn thêm một câu.
Lorraine: Không kết bạn nhầm! Mong cậu đồng ý!
Cho dù ông trông chờ thế nào thì đối phương vẫn kiên quyết từ chối. Lòng cảnh giác của cục bông đáng yêu này không yếu như ông tưởng tượng.
Có lẽ đây cũng chính là lý do cậu là rái cá duy nhất còn sót lại.
Nghĩ đến đây, Lorraine cảm thấy mình có thể!
Bây giờ ông đã nhận định Yến Tháp là rái cá, nhưng ông không thể liên lạc với cậu, không kiểm tra được, tất cả chỉ là suy diễn.
Lorraine sắp chết vì uất nghẹn rồi! Mau để ông biết chân tướng đi, rốt cuộc ông có đoán đúng hay không!
Yến Tháp vẫn không kết bạn với ông, Lorraine cảm thấy như vậy không ổn, nhưng ông chẳng có biện pháp nào, chỉ đành đau đớn vò đầu thành ổ gà.
Người kia liên tục gửi yêu cầu kết bạn, Yến Tháp từ chối tất cả. Bên kia có thể lấy được số liên lạc của cậu, quá khả nghi. Cậu không muốn nảy sinh bất cứ mối quan hệ gì trên mạng với fans hay người xa lạ. Ngón tay cậu cục cựa, xóa sạch tất cả yêu cầu kết bạn.
Yến Tháp thuận tay xử lý phần mềm rác trên quang não, ngay khi vừa xóa một phần mềm xem phim vô dụng xong, Harry đột nhiên gọi.
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Tháp này, chừng nào chúng ta mới ăn một bữa?”
Anh ta hỏi Yến Tháp mới nhớ. Lúc trước cậu mời Harry và Maden đến nhà dùng bữa, kết quả có vài chuyện xảy ra, Harry cũng không nhắc nên cậu quên mất.
Đã hai ngày trôi qua so với ngày hẹn, Yến Tháp áy náy nói: “Không thì hôm nay nhé. Hai anh có thời gian thì đến đây, tôi nấu ếch bò cho hai anh.”
Harry nở nụ cười hài lòng, không nói hôm nay đến mà như nhớ ra gì đó, do dự nhìn Yến Tháp.
“Tháp Tháp, cậu có ngại không nếu bọn tôi dắt thêm vài người đến?”
Yến Tháp không có vấn đề, nhiều thêm vài bộ chén đũa thôi. Cậu tò mò hỏi: “Đội trưởng của anh hả? Ba của bé báo tuyết ấy?”
Quen biết với bọn Harry, muốn đến nhà Yến Tháp ăn, ngoại trừ đội trưởng có quan hệ với bé báo tuyết ra, cậu không nghĩ ra ai nữa.
Quả nhiên, Harry chỉ sửng sốt một chút đã thừa nhận ngay: “Đội trưởng có thời gian rảnh nên muốn đến xem Victor sao rồi. Phụ huynh mà, lúc nào cũng lo lắng cho con mình.”
“Tôi hiểu mà.” Yến Tháp gật đầu, nói: “Đội trưởng có món nào không ăn được không. Còn hai anh nữa, dị ứng với gì thì phải nói cho tôi biết ngay đấy.”
“Không có, bọn tôi gì cũng ăn được.” Harry khẳng định chắc nịch. Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Yến Tháp, anh luyến tiếc cúp máy.
Còn chưa để Harry hồi tưởng lại cuộc trò chuyện vừa rồi, giọng nói chua chát của Maden đã vang lên: “Nói với Tháp Tháp nhiều như vậy, cậu nói thỏa lòng chưa?”
Harry: “…” Anh bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Hồi nãy bảo cậu gọi đi, cậu không chịu, bây giờ ngồi đây nói mát.”
Thiếu chút nữa là Harry bảo Maden bị điên.
Làm sao Maden có thể không hiểu ý của anh ta, hừ nhẹ: “Tôi đi xếp hồ sơ.”
Nhìn bộ dạng chạy mất dép của anh, Harry lắc đầu, thông báo giờ ăn cho đội trưởng.
Đội trưởng bận rộn trăm công nghìn việc trả lời nhanh vô cùng.
Đội trưởng ngạo mạn mạnh mẽ: Biết.
Thái độ lạnh nhạt, không có tí xíu nhớ nhung nào với con trai của mình. Harry cảm thán, không hổ là đội trưởng, lúc nào cũng vững vàng.
Một ngày trôi qua, hôm sau thức dậy, Yến Tháp theo bản năng đi một vòng trong sân, đặc biệt là đến xem vườn rau của mình. Đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất trơ trụi, rầu rĩ không thôi.
Quả nhiên cậu không có thiên phú thật.
Tiểu Thất trồng tốt hơn cậu rất nhiều. Tiểu Thất đứng bên cạnh thấy cậu cúi đầu không nói gì, nó như cảm nhận được cảm xúc của Yến Tháp, nhỏ giọng an ủi: “Tiểu Thất là người máy, làm gì cũng sẽ thành công. Cậu chủ nhỏ cứ thử vài lần, chắc chắn sẽ trồng được.”
Yến Tháp biết Tiểu Thất chỉ đang an ủi mình thôi, nhưng cậu vẫn thấy rất vui. Cậu khom người sờ đầu Tiểu Thất, con rắn đang nằm trên cổ cậu lạnh lùng trừng Tiểu Thất.
Con người máy miệng nam mô bụng một bồ dao găm này, có biết cái kết của kiêu căng là rau héo không?!
Rắn nhỏ không cam lòng chút nào, nếu không phải bây giờ nó không để lộ tẩy được thì đã nói cho ra nhẽ rồi.
Nó đã sớm quen hình người của mình là một người lạnh lùng ít nói, khen ngợi trong lòng nó đồng nghĩa với xu nịnh, trước giờ nó chưa từng nói những lời như thế bao giờ.
Nếu thật sự muốn thi đấu chọc vui Yến Tháp, kho từ ngữ của rắn nhỏ chắc chắn không địch lại kho dữ liệu khổng lồ của Tiểu Thất.
Một ngày tự kỷ lại bắt đầu.
Rắn nhỏ vùi mình trong đám tóc xoăn của Yến Tháp, đuôi nhỏ quấn dái tai của cậu, nhẹ nhàng ma sát.
Khi nào, Yến Tháp mới thích một mình nó thôi chứ.