Chương 45
“Ăn xong thì mình đi ngủ.” Yến Tháp sờ đầu nó. Bé báo tuyết nhẹ nhàng củng cậu.
Cún con bên cạnh đảo mắt. Nó khuỵu người xuống muốn nhảy vào lòng Yến Tháp. Nhưng có một bóng dáng còn nhanh hơn cả nó. Cái bóng đấy từ khúc ngoặt lao vào lòng Yến Tháp như một viên đạn.
Yến Tháp giật mình chớp mắt, giơ tay ra đón theo bản nặng.
Nhóc con trong lòng quá nặng, đập vào người làm cậu phải lùi về vài bước đụng vào tủ. Thiếu chút nữa đã đụng đổ bình hoa.
Yến Tháp: “….”
Vừa nặng vừa nhoi thế này, ngoại trừ nhóc trắng đen ra thì còn có thể là ai.
Nhóc trắng đen sắp tủi thân chết rồi!
Chỉ mới ra ngoài tự kỷ tí thôi, đến khi thông não vào nhà tranh cưng chiều thì trong nhà chỉ còn mỗi người máy.
Tiểu Thất không hiểu tiếng chó, hoàn toàn không hiểu nhóc nói gì. Thậm chí nó còn nghĩ nhóc muốn ra ngoài nên cố gắng đẩy nó ra ngoài cửa!
Chó không dễ dỗ đâu!
Yến Tháp: “Mập mạp, sao vậy?”
Nhóc trắng đen trong lòng vùi mặt vào ngực cậu, không thèm nhìn cậu, nhưng đuôi nó vẫn đập vào tay Yến Tháp, ý bảo cậu nói gì hay ho chút.
Yến Tháp nhìn bộ dạng như bị ai ăn hiếp của nó mà bật cười. Nhóc trắng đen nghe tiếng lập tức ngẩng đầu khó tin nhìn cậu.
Cậu còn cười được?!
Nhóc trắng đen tức giận giơ chân cào tay Yến Tháp. Bảo là cào nhưng nhóc không thò móng vuốt ra, khiến hành động như đang dùng bàn chân mềm mại của mình vỗ lên tay Yến Tháp.
Yến Tháp nắm chặt hai chân nhóc, lắc lắc: “Anh xin lỗi mà. Lúc vào game anh chẳng thấy em đâu cả, lần sau chúng ta chơi chung.”
Không ngờ nhóc trắng đen còn giãy mạnh hơn.
Bọn họ đi chơi, thế mà lại không có phần của nhóc?!
Nhóc trắng đen cảm thấy mình bị tổn thương trầm trọng. Nhóc tỏ vẻ buồn thảm buồn thương nhìn Yến Tháp. Trong mắt ba phần thất vọng ba phần cô đơn bốn phần muốn cắt đứt quan hệ. Lòng nhóc nát tan, nhóc muốn bỏ nhà ra đi!
Yến Tháp bị nhóc nhìn chằm chằm nhướn mày. Cậu bóp chân lớn của nhóc, nói: “Nhóc ham diễn này, mau đi ăn cơm.”
Nhóc trắng đen nhìn cậu thật sâu. Nếu Yến Tháp nhận ra lỗi lầm của mình đồng thời bảo đảm sau này sẽ mang nhóc theo, nhóc sẽ tha thứ cho cậu!
Nghĩ vậy, nhóc trắng đen cảm thấy mình phải kiên quyết lên, thận trọng hơn. Nhóc nhảy khỏi lòng Yến Tháp, đáp xuống đất, ngẩng đầu nhìn cậu.
Kết quả, nó vừa nhảy xuống, một đứa khác đã nhảy lên.
Cún con vùi trong lòng Yến Tháp, thấy biểu cảm đờ đẫn của nhóc trắng đen bèn giơ chân như đang cười khinh bỉ.
“…”
Yến Tháp không phát hiện ra sóng ngầm bên trong, càng không biết nhóc trắng đen đang nghĩ gì trong đầu nhỏ của mình. Cậu cứ cho rằng nó muốn đi suy nghĩ một chút nên cũng không giữ nó lại.
Dù sao cậu còn hai nhóc khác mà, nhóc nào chẳng bồng chẳng bế được.
Yến Tháp xoa bụng cún con: “Đi thôi, chúng ta đi ăn thôi.” Nói xong, cậu nhấc chân đi về phía bàn ăn.
Để lại nhóc trắng đen bị cún con chọc điên.
A a a nó sắp hắc hóa rồi!
Nhóc trắng đen tỏa khói đen đi đằng sau. Bé báo tuyết tò mò đi một vòng quanh nó, thấy nhóc trắng đen ấm ức ra mặt nên giơ chân vỗ đầu nhóc.
Trẻ con không biết khống chế sức lực, động tác an ủi biến thành thô lỗ đánh bạn. Làm đầu nhóc trắng đen bị ấn xuống sàn nhà.
Bé báo tuyết: “…?”
Tranh thủ trước khi nhóc trắng đen nổi xung thiên, bé báo tuyết co giò nhảy ra xa nửa mét, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Nhóc trắng đen: Hu hu hu, tại sao đời chó thảm thương thế này.
Nhóc suy nghĩ một hồi, càng lúc càng tức cún con không rõ biểu cảm kia. Nhóc cảm thấy mình không thể để vụt mất sự cưng chiều của Yến Tháp vào tay con chó cỏ âm hiểm kia được.
Husky phải vùng lên!
Nhóc trắng đen chạy nhanh về phía bàn ăn. Mới vừa chạy, nhóc bỗng thấy cơ thể nhẹ bẫng. Nhóc quơ quào tứ chi trong không trung một hồi mới phản ứng lại, ai?!
Giọng của Tiểu Thất vang lên trên đầu: “Cậu chủ nhỏ, bắt được “hung thủ” rồi.”
Hung thủ gì? Nhóc trắng đen mơ màng bị Tiểu Thất xách về phía Yến Tháp.
Cảnh tượng lập tức rõ ràng.
Nó nhìn thấy chiếc bàn ăn vẫn hoàn hảo trong phòng ăn, nhưng bức tường phía sau thì không. Trên tường có một cái lỗ to đùng. Vật liệu xây dựng bây giờ đã khác xưa, xung quanh không có cát đá hay bụi bay tứ tung, nhưng thảm trạng cũng không khá hơn là bao.
Tiểu Thất giơ nhóc trắng đen đã đần mặt về phía cái lỗ để so sánh. Tốt lắm, hai cái chóp trên lỗ vừa khít với tai nhóc trắng đen, cái lỗ đó cũng vừa in cơ thể của nhóc.
Yến Tháp tay bế cún con, đực mặt đứng trước cái lỗ.
Nhóc này mới đến có một hai ngày mà thôi, cùng lắm là làm phòng khách tan nát. Cậu hoàn toàn không ngờ một nhóc con bé tí thế này vẫn có thể làm tường lủng một lỗ.
Đục tường trộm sạch hả?
Mạnh tay thế.
Yến Tháp bưng mặt, vừa bế tắc vừa buồn cười. Cậu không tài nào giận nổi, nhất là khi thấy nhóc trắng đen bị tiểu Thất nhét vào cái lỗ trên tường mà không nhảy xuống được, đáng thương nhìn cậu.
Nhưng khi Yến Tháp nhìn nó, nhóc trắng đen lại chột dạ dời mắt.
À ú ú ~
Nó có cố ý đâu mà.
Tiểu Thất: “Cậu chủ nhỏ, mình xử lý sao đây?”
Yến Tháp đặt cún con lên ghế rồi bế nhóc trắng đen đang kẹt trên tường xuống, suy nghĩ đủ thứ.
Quyết định nuôi thú cưng thì phải dạy dỗ nó thật tốt. Huống chi trẻ con không phải thú cưng, đứa nào cũng đầy năng lượng.
Mấy đứa nhỏ tràn đầy năng lượng không dễ dạy. Lỡ dạy không tốt, sau này nó đi phá nhà phá xóm thì khổ.
Trong lúc Yến Tháp nghĩ cách giải quyết, cậu mới nghĩ đến một chuyện: “Không phải có cửa à? Tại sao em phải xuyên tường vào?”
Nói đến đây, nhóc trắng đen bừng tỉnh. Nó xốc lại tinh thần, chân gạt tay Yến Tháp, chân còn lại chỉ chỉ chỏ chỏ Tiểu Thất.
Chính là nó, tại con người máy này đuổi tôi ra ngoài mà không cho tôi vô! Không thì tại sao tôi phải xuyên tường vào chứ?!
Gã không có ngu thế đâu!
Tiểu Thất:”…”
“Cậu chủ nhỏ, Tiểu Thất tưởng nó muốn ra ngoài chơi.”
Nhóc trắng đen nghe nó nói vậy bèn quơ chân. Nó không có muốn ra ngoài chơi! Nó chỉ muốn biết bọn Yến Tháp đi đâu mất rồi!
Tiểu Thất: “Sau đó tôi bỏ nó trong sân, để nó chơi chán rồi quay lại.”
Nhóc trắng đen quơ chân nhanh hơn!
Tiểu Thất: “Mặc dù tôi đóng cửa, nhưng cửa nhỏ bên dưới vẫn mở, tôi cứ nghĩ…” Nó cứ nghĩ nhóc trắng đen chơi đủ sẽ chui cửa đó vào, dù sao bình thường nhóc cũng làm vậy, có phải chưa từng đi bao giờ đâu. không ngờ thằng nhóc này không đi đường bình thường, không mở cửa lớn thì xuyên tường vào.
Nó nói xong, nhóc trắng đen đơ người,
Yến Tháp nhìn sang, cửa nhỏ vẫn mở. Thật ra cửa lớn cũng không đóng chặt, đẩy nhẹ là có thể vào được.
Nhóc trắng đen: “….. À~hú hú~” Nó chả biết gì hết á ~
Thấy nó cứ dòm dáo dác xung quanh mà không nhìn mình, Yến Tháp còn không hiểu chuyện gì ư. Cậu bó tay, chỉ đành quay sang hỏi Tiểu Thất sao không sửa cái lỗ này.
“Không khó, mai là sẽ biến mất.”
“Vậy thì được.” Yến Tháp yên tâm. Cậu đặt nhóc trắng đen lên ghế, trông có vẻ không định so đo chuyện này.
Nhóc trắng đen thấp thỏm một hồi, phát hiện thái độ của Yến Tháp vẫn dịu dàng từ đầu đến cuối, thậm chí còn gắp cho nhóc vài miếng sườn mới yên tâm ăn cơm.
Bé báo tuyết rất rầu. Tại sao con chó này không ăn trong chén mình mà cứ phải vói đầu sang chén của bé vậy.
Yến Tháp đổi cái chén bị ngó lơ của nhóc trắng đen với chén của bé báo tuyết. Chuyện này không ảnh hưởng gì đến nhóc trắng đen, nó vẫn chăm chỉ ăn. Đổi chén xong, rốt cuộc bé báo tuyết cũng có chén ăn, cúi đầu ăn ngon lành.
Đãi ngộ của cún con là tốt nhất. Nó ngồi bên cạnh Yến Tháp, chỉ cần gâu một tiếng là Yến Tháp sẽ lóc thịt trên xương xuống. Xương đưa cho nó hút một cái còn thịt sẽ để trong chén nhỏ.
Ngon đến mức đuôi cũng lắc lắc.
Ăn xong, đã đến giờ đi ngủ.
Yến Tháp cho mấy đứa nhỏ ngồi ngoan trên ghế, từ tốn lau sạch chân của từng đứa, sau đó đặt tụi nó lên ghế sofa gần giường.
Sau vài lần để mấy đứa nhỏ ngủ một mình không thành công. Bây giờ bé báo tuyết đến, Yến Tháp không muốn tốn công vô ích nữa, cậu dứt khoát cho cả đám ngủ chung với mình.
Cún con rất có ý kiến với quyết định này của Yến Tháp. Nhưng nó nghĩ đến gì đó, quyết định ngoan ngoãn nằm xuống, mắt cứ thỉnh thoảng nhìn bé báo tuyết xong lại nhìn nhóc trắng đen.
Nhóc trắng đen là đứa cuối cùng được lau chân. Nhóc vốn định chờ Yến Tháp bế nó lên giường. Nhóc chỉ lăn hai vòng thôi, hôm nay gây chuyện đủ rồi. Nhóc sẽ không nhảy nữa, nhất định sẽ ngoan thật ngoan.
Nhưng mà, Yến Tháp bế nhóc lên giường nhưng không thả xuống mà lại bế đến đầu giường, xoay mặt nhóc vào tường.
Nhóc trắng đen: “??”
Nhóc thè lưỡi, nghi ngờ quay đầu.
Yến Tháp xoa đầu nó: “Đứng dậy, đặt hai chân trước lên tường.”
Nhóc trắng đen không hiểu làm gì. Nhóc nghi ngờ làm theo lời cậu nói, đuôi to sau lưng cũng vẫy vẫy.
Rất hợp với mặt nó bây giờ, vừa ngoan vừa khéo léo.
Ai mà ngờ, một bé con chỉ to bằng này có thể đục cả cái lỗ trên tường cơ chứ.
Đã làm sai thì phải bị phạt.
Yến Tháp đỡ mông để nó đứng vững hơn.
“Úp mặt vào tường mười phút, ngoan đó ~”
Nhóc trắng đen: “Ủa?”
Lúc này nhóc mới phản ứng lại, lập tức rên rỉ đầy nghẹn ngào. Tiếng ư ư phát ra từ họng nghe rất đáng thương, thậm chí nước mắt đã trào đến hốc mắt.
Nhóc sắp khóc rồi, còn phạt úp mặt vô tường ư?
Yến Tháp vỗ đầu nhóc: “Ngoan đi. Anh đi tắm, bé Al lại đây trông giúp anh.”
Cún con gâu một tiếng, hả hê nhìn nhóc trắng đen.
Quả nhiên, nó nhìn chằm chằm nhóc trắng đen. Chỉ cần đối phương cục cựa là lập tức lấy đuôi đánh ngay.
Nhóc trắng đen chửi nó liền tù tì. Nói nó lạm dụng chức quyền.
Cún con: “Nghe rồi, không cần cảm ơn.”
Buổi tối, ngày xưa chỉ có hai đứa, có thể để một đứa bên trái một đứa bên phải. Bây giờ dân số thêm một, Yến Tháp còn chưa kịp nghĩ nên xếp chỗ thế nào, cún con đã tự động nhoài người lên ngực cậu. Bé báo tuyết nằm cách chỗ của cún con ngày xưa một chút, nhóc trắng đen nằm bên trái Yến Tháp.
Nhóc kêu hai tiếng tố cáo cún con. Yến Tháp bèn gãi cằm nhóc.
“Ngoan. Trễ lắm rồi, ngủ thôi.”
Cằm cũng gãi rồi, nhóc còn có thể nói gì đây. Hiển nhiên là phải ngoan ngoãn nằm xuống rồi.
Ư.