Chương 38
Là một con báo tuyết có đuôi dài hơn một chút, chân cũng to hơn một chút, và lông xù hơn con hai màu ngu si kia nhiều.
Cún con không biết con báo tuyết lần này có phải con nít thật hay không.
Ư ử.
Chỉ có mình nó không có lông, không có lông sẽ không được Yến Tháp thích, cún con bỗng nhiên khủng hoảng kinh khủng, nó từ từ bước đến liếm tay Yến Tháp.
Nhận ra cảm xúc của cún con, Yến Tháp túm gáy nó lên ôm vào lòng: “Bé Al?”
Cún con uể oải gâu một tiếng.
Yến Tháp xoa đầu nó: “Sao vậy? Đói bụng à?”
Sao lần nào Yến Tháp cũng cảm thấy nó đang đói vậy, nó không có đói, nó không thích nhà có thêm một con lông xù nào nữa!!
Có thể kiếm cớ đuổi hết cả đám được không?
Cún con lật người lại, để lộ chiếc bụng mềm mại, bốn chân hơi cong ôm tay Yến Tháp, răng nhỏ nhòn nhọn cắn tay cậu, mút nhẹ.
Tim của Yến Tháp bị nó làm cho nhũn ra. Cậu ôm chặt nó, mặt chôn vào bụng nó cọ tới cọ lui.
Lúc vô tình chạm phải nơi nào đó, đôi mắt ướt nhẹp của bé con lên án nhìn cậu. Cho dù nó có đang là con nít cũng không được làm vậy, nhưng mà, nếu người này là Yến Tháp…..
Chỉ cần cậu không nuôi thêm cục lông nào, nó có thể để cậu chạm cả đời.
Cún con gâu gâu vài tiếng, đuôi nhỏ lắc lắc.
Nó được Yến Tháp vuốt ve rất sướng.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, quang não trên cổ tay Yến Tháp cũng sáng lên, không cần nhìn Yến Tháp cũng biết Harry gửi tin nhắn cho mình, bọn họ đến rồi.
Bé báo tuyết!
Bé báo tuyết đuôi to!
Hai mắt Yến Tháp sáng lên, lập tức đứng dậy ra mở cửa. Ấm áp trên người biến mất, cún con đang chìm đắm bên trong mở mắt, nó chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Yến Tháp, cậu hưng phấn đến mức đi nhanh như gió.
Cún con: “….” Bốn chân giơ lên cao, bị cơn gió vô tình quật thành chó té sông.
Không chỉ có nó, nhóc trắng đen đang tự kỷ cũng chạy đến, vừa gào khóc vừa leo lên bàn nằm bên cạnh cún con. Hai đứa tụi nó cứ như mấy bé đáng thương bị chủ phụ lòng, bỏ rơi nơi góc đường, lạnh lẽo thê lương, thậm chí cún con còn không đẩy nhóc trắng đen kia ra.
Nhóc trắng đen: “Gâu, sao Tháp Tháp đã có anh rồi mà vẫn muốn nhìn mấy đứa khác vậy? Gao hu hu, tại sao Tháp Tháp có bé cún đáng yêu như anh đây mà vẫn phải đi tìm mấy đứa khác?!! Grao hu hu hu hu hu, anh không đủ đáng yêu hả?!! Hay cậu ấy chán anh rồi!”
Nhóc trắng đen nằm bên cạnh cún con khóc đến mức chết đi sống lại, giọt nước mắt to bằng hạt đậu lượn vòng trong hốc mắt.
Cún con: “….” Nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà khịa kháy nó một câu: “Sáng nay ăn nhiều quá nên não chập mạch à.”
Nhóc trắng đen liếm môi theo bản năng, lớn tiếng phản bác: “Anh không có!”
“….”
“???”
“Em biết nói?!”
Nhóc trắng đen sợ đến mức xù lông, nhảy khỏi người cún con, nhìn chằm chằm nó từ khoảng cách vài bước. Lát sau, sau khi thấy không có tiếng gì vang lên nữa, nhóc trắng đen nghĩ mình đang nằm mơ.
“Nãy tai mình có vấn đề à?”
“Bệnh mình nghiêm trọng đến thế rồi ư?” Nhóc lẩm bẩm.
Cún con: “A, chó ngu.”
Nhóc trắng đen: “!!!”
Chó con sợ hẽi.
Nhóc trắng đen bỗng nhiên nhớ lại ngày xưa mình muốn dạy cún con nói chuyện, lúc nào cũng càu nhàu bên cạnh nó, thậm chí còn cổ động cũng như chế giễu con cún không biết nói này.
Ừm, nhóc kêu nó là gì, chó cỏ?
Nhóc trắng đen ngu người.
Thì ra cún ta không chỉ hiểu nó nói gì mà còn nói được, chỉ là cún ta không muốn quan tâm đến nhóc.
Nhóc trắng đen khóc tiếp.
Nhìn con chó ngu kia khóc muốn cạn nước trong cơ thể, cuối cùng tâm trạng của cún con cũng tốt hơn. Nó nhìn Yến Tháp đang đi mở cửa, hai mắt tối đen.
Nó muốn xem thử cái con báo tuyết con kia đáng yêu thế nào, ha hả.
Yến Tháp nghe tiếng động trong phòng bèn quay đầu nhìn, chỉ thấy cún con đứng ngoan trên bàn và nhóc trắng đen không biết mới sốc vì chuyện gì, cậu mỉm cười an ủi cún con, sau đó nhìn…. bé báo tuyết trong lòng Harry.
Hu hu hu đáng yêu quá!
Nhìn bàn chân to to kia đi, mặc dù báo tuyết vẫn còn nhỏ nhưng chân đã to thế này rồi, lông xù đến mức không thấy được chân đâu. Bây giờ mà đặt tay lên người bé chắc cũng sẽ bị bộ lông trắng như tuyết này chôn vùi.
Bé báo tuyết cũng không nghịch ngợm, lúc thấy Yến Tháp, nó cẩn thận đứng dậy, hất cằm, sau đó dùng chiếc đuôi to của mình quấn quanh cổ tay của Yến Tháp.
Cảnh này bị cún con đang lo lắng bước đến xem thử nhìn thấy, lạnh lùng nhìn con báo trắng bóc kia.
Báo trắng bóc nhìn nó, meo một tiếng, hai mắt phát sáng.
Harry nói chuyện với Yến Tháp.
“Khi nãy quên nói với cậu một chuyện, Victor mới ra viện, bác sĩ nói chứng cuồng bạo của nó không nặng nhưng những khi cảm xúc quá khích sẽ bị tăng động, tối chắc sẽ làm phiền cậu.” Harry cau nhẹ mày, áy náy nói.
Dù sao cũng đã từng nuôi một bé cừu mắc chứng cuồng bạo nghiêm trọng, Yến Tháp rất tự tin với bản thân: “Không sao, em sẽ chăm sóc bé thật tốt.”
Mỗi khi đứng gần Yến Tháp, Harry đều cảm thấy rất thoải mái. Anh muốn trò chuyện với Yến Tháp thêm một lát nhưng quang não trên tay cứ run liên tục: “Xin lỗi, tôi bận quá, phải đi ngay.”
“Có chuyện gì nhớ gọi cho tôi.”
Yến Tháp vội vàng đồng ý, chưa đợi cậu giơ tay bế bé báo tuyết, bé đã tự nhảy vào lòng cậu, bây giờ mới thấy, bé báo tuyết to hơn hai nhóc con nhà cậu rất nhiều.
Harry đi rồi, cậu còn chưa kịp hỏi bé báo tuyết năm nay bao nhiêu tuổi, có phải lớn hơn hai đứa nhà cậu hay không.
Vừa nghĩa vậy, Tiểu Thất đã đi lên, giơ tay chọt nhẹ vào mông báo tuyết, báo tuyết bị nó làm giật mình, suýt nữa đã nhảy dựng, Yến Tháp vội vàng ôm bé, vỗ mông lớn.
“Không sao không sao.” An ủi xong, cậu hỏi Tiểu Thất: “Sao thế?”
Tiểu Thất: “Nó mười tuổi rồi.”
“Hả?” Cách tính tuổi nơi đây giống với loài người, cho nên bé con mười tuổi thì vẫn còn nhỏ.
Nhưng mà Yến Tháp không ngờ Tiểu Thất có thể đo được tuổi của con nít: “Tiểu Thất, cậu biết bé Al với Mập Mạp bao nhiêu tuổi không?”
Cậu chỉ đoán tụi nó còn nhỏ thôi, nếu không phải nhìn thấy báo tuyết to đùng thế này, cậu cũng sẽ không chú ý đến vấn đề tuổi tác của hai bé cún nhà mình.
Tiểu Thất trợn mắt nói dối: “Hai đứa nó ba tuổi.”
“Ba tuổi?” Quả nhiên vẫn là bé con bé bỏng, Yến Tháp vuốt ve cún con, cún – ba tuổi – con không hề thấy ngại dùng chóp mũi ẩm ướt cọ vào lòng bàn tay cậu.
Lòng bàn tay ươn ướt nhưng chiếc mũi kia rất đáng yêu, Yến Tháp bèn thuận thế gãi cằm nó.
Một chân của cún con đặt lên tay cậu, làm nũng vô cùng thuần thục.
Nhìn là biết mới có ba chủi.
Bé báo tuyết thấy Yến Tháp cứ xoa cằm rồi đầu cún con miết, bé lặng lẽ nhìn chằm chằm một hồi, bỗng nhiên giơ chân đặt lên tay Yến Tháp, ngẩng đầu, dùng chiếc đầu xù lông của mình cọ lên ngực Yến Tháp.
Bởi vì đây là lần đầu nó làm thế nên bé học tập rất cẩn thận, cọ một hồi, đuôi tự động quấn quanh cổ tay Yến Tháp, đưa đẩy nhẹ nhàng, miệng cứ meo meo liên tục.
Đây là động tác cho thấy báo tuyết thích mình.
Hiển nhiên Yến Tháp nhận ra, cậu trìu mến vuốt ve chiếc đuôi của nó, cơ thể bé nghiêng hẳn về trước, căng cứng người, động tác cọ đầu vào người Yến Tháp dừng lại, chiếc đuôi nhạy cảm bị vuốt ve từ chóp đến gốc đuôi làm bé báo tuyết sướng đến mức kêu meo meo.
Cún con bị lạnh nhạt lạnh lùng nhìn sang, đột nhiên chạy lại liếm vào má Yến Tháp một cái, sau đó bỏ chạy.
Yến Tháp vừa chuẩn bị bế nó, thoáng cái đã không thấy cún yêu nhà mình đâu.
Cậu bó tay phì cười, không biết nghĩ gì mà động tác vuốt ve dừng lại. Báo tuyết phát hiện cậu ngừng bèn khó hiểu nhìn cậu, nó khoác chân lên cổ tay cậu, meo một tiếng.
Yến Tháp: “Không sao đâu Victor. Em tên Victor đúng không, tên hay lắm.” Nếu để cậu đặt, chắc lại tên Tuyết Bảo (Cục cưng trắng như tuyết – Bé cưng tuyết trắng).
Một cái tên qua loa lại xuất hiện, đến tận bây giờ, Alvis vẫn là cái tên duy nhất được cậu đặt một cách nghiêm túc.
Bé báo tuyết mới đến cần làm quen với hoàn cảnh xung quanh, bây giờ bên ngoài đã tối, Yến Tháp quyết định để bé trong phòng khách để bé tự chơi. Yến Tháp nhìn xung quanh, không hiểu sao không thấy Mập Mạp với bé Al đâu.
Nhóc hai màu đang tự bế nơi góc tường, ở góc sân còn có một mớ thủy tinh vỡ vụn.
Nó có đôi mắt xanh đậm, bộ lông bị gió thổi tung, hai tai không cần cố giương cũng đã rất cao, còn mập mạp, trông rất đáng yêu, tuy trông có vẻ mập nhưng vẫn không ảnh hưởng được đến độ đẹp trai của nó…. cho nên, tại sao Yến Tháp lại thích trẻ con nhà người ta???
Nó chưa đủ đáng yêu hả? Hơn nữa, con chó cỏ kia cũng đáng yêu lắm mà!
Cuối cùng nhóc trắng đen cũng nhận ra streamer là một tên hám con nít, nó đâu có tư cách đi cản người ta nuôi thêm đứa nhóc khác chứ.
Nhớ đến con cún lừa gạt mình từ ngày nhóc đến đây, nhóc trắng đen tức đến mức nghiến răng trèo trẹo, nhóc cảm thấy mình không thể mặc mọi chuyện thế này.
Trong lúc mhocs tập trung suy nghĩ cách cho chó cỏ trả giá đắt, con cún bị nó nhớ thương đang đứng trên nóc nhà suy ngẫm về cuộc đời.
Trần nhà được làm bằng thủy tinh, có thể lờ mờ thấy được khung cảnh hòa thuận vui vẻ bên trong. Con báo tuyết mới đến kia tò mò với mọi thứ, không hề e dè hay ngại ngùng gì. Nó ngửi tới ngửi lui trong phòng, cái đuôi to cứ phe qua phẩy lại, thỉnh thoảng lại bị Tiểu Thất đi ngang qua đụng trúng, lúc này đuôi báo sẽ cứng lại, sau đó nó giật bắn mình nhảy thẳng lên trời.
Yến Tháp thấy vậy bèn cười to, đôi mắt cong cong làm người khác cũng vui lây.
Cún con nhịn không được, giơ chân cào mái nhà thủy tinh.
Nó cứ nghĩ Yến Tháp đã thích con chó ngu kia lắm rồi, không ngờ cậu ấy còn thích con báo tuyết con này hơn, khóe miệng cứ nhếch cao mãi thôi.
Thích lông xù đến vậy ư?
Trong lúc cún con tự kỷ, một thứ dài dài bỗng rớt xuống từ cái cây sau nhà.
Trông rất âm u dưới ánh trăng sáng rõ.
Cún con đang đắm chìm trong suy nghĩ mình không phải lông xù nên không được yêu, không để ý đến việc cái thứ kia bỗng bay về phía mình.
Rầm một tiếng.
Yến Tháp ngẩng đầu nhìn, Tiểu Thất ở bên cạnh rót nước trái cây cho cậu, hỏi: “Cậu chủ nhỏ, có việc gì vậy?”
“Cậu có nghe tiếng gì không?”
Tiểu Thất tỉnh bơ, bấm vài cái nút hất hai con làm phiền cậu chủ nhỏ trên nóc nhà xuống, trả lời: “Có lẽ là chim đụng vào mái nhà.”
“Chim còn có thể đụng vào mái nhà?” Rớt thẳng từ trên trời xuống hả.
Tiểu Thất: “Đúng vậy, mắt của mấy con chim hành tinh mình không được tốt.”
Cún con trên nóc nhà đang đạp chân lên con rắn độc màu đỏ hoa văn hình tròn, nghe thấy Tiểu Thất nói vậy bèn tức giận đạp thêm hai cái.
Mắt mi mới không tốt.