Chương 37
Nâng hạng hợp đồng không có gì bất lợi với Yến Tháp, nghe nói từ hợp đồng cấp C trở lên thì không bắt buộc phải livestream mỗi ngày như bây giờ nữa.
Hiển nhiên, muốn được thưởng chuyên cần thì lại thuộc phạm trù khác.
Nhưng mà Yến Tháp bây giờ không cần lấy thưởng chuyên cần cũng có thể nuôi sống bản thân và mấy bé con của mình, sau khi biết không cần cố gắng livestream mỗi ngày, Yến Tháp càng hào hứng hơn, vui đến mức muốn biến thành rái cá xuống nước bơi một vòng cho sướng.
Không biết có phải cún con nhìn thấu suy nghĩ ngu ngốc của cậu hay không, nó vội vàng gâu một tiếng, dụi đầu lên chân Yến Tháp, lơ đãng đẩy cậu lên trước.
Yến Tháp đã ngâm mình cả ngày, không được ngâm nữa, cún con gấp đến mức muốn nhào xuống nước ngậm cậu lên bờ.
Đặc biệt là khi bây giờ nó có muốn làm chuyện đó cũng lực bất tòng tâm.
Chỉ khi nào Yến Tháp vuốt ve nó, nó mới không tự chê bai bộ dạng cún con chỉ biết cản đường của mình bây giờ.
Cho dù cậu không để ý đến hai nhóc cả ngày trời, hai nhóc vẫn vây quanh cậu cọ tới cọ lui, thỉnh thoảng còn đụng trúng đối phương, cả hai đôi mắt, một ghét bỏ một muốn ám sát.
Yến Tháp vỗ về hai nhóc rộn ràng hết cả lên, mắt lại nhìn quang não.
Khi nãy sau khi nhấp chọn đồng ý thăng hạng hợp đồng, cậu bỗng nhiên nhận được một tin nhắn khác.
Yêu yêu, bây giờ ngài đã đạt đến hợp đồng cấp C, kênh livestream sẽ phân cho ngài một người quản lý, sau khi nhận được tin nhắn xin hãy lưu số liên lạc của quản lý, đừng để quản lý của mình chờ lâu nha ~
Theo sau tin nhắn này là một chuỗi số, Yến Tháp nhấn vào, kết bạn với người kia. Lời mời kết bạn được chấp nhận rất nhanh, avatar của quản lý là một đóa sen.
[Quản lý Parker: Xin chào (mặt cười màu vàng)]
[Tháp Tháp: Xin chào nè (Mèo con vẫy tay.JPG).]
Parker nghía qua tường nhà của streamer kênh livestream mới phân cho mình, nhanh chóng xem các livestream cũ của đối phương, hơi ngạc nhiên.
Ban đầu Tháp Tháp này ký hợp đồng cấp thấp nhất, thế mà chưa được một tháng đã nhảy hai hạng, từ E lên thẳng C.
Thiên phú livestream rất tốt.
Nhưng không biết cậu ta livestream cái gì, để hôm khác xem thử là biết.
Parker thờ ơ nghĩ thầm.
Lúc hắn còn đang xem trang cá nhân của Yến Tháp, giọng điệu lo lắng của Robert vang lên sau lưng: “Người lớn như vậy có thể chạy đi đâu? Sao mới không liên lạc một hai hôm đã biến mất rồi, cho dù có biến về hình thú cũng không thể đột nhiên biến mất như vậy chứ!”
Robert vuốt mũi, đau đầu nói: “Hôm trước tôi mới hỏi cậu chuyện xin nghỉ là sao, bây giờ cậu nói với tôi không thấy cậu ta đâu nữa, phải một tháng sau mới biết được, cậu có biết một tháng có bao nhiêu chuyện có thể xảy ra không?”
“Kế hoạch giúp đỡ người mới vất vả lắm mới vào quỹ đạo, đến lúc đó Gordon có thể đi chung với Nắm Lông… Tháp Tháp, nhưng nếu tháng này cậu ta không livestream, điểm phải làm sao đây? Cả fans lưu lượng nữa?”
Quản lý của Gordon đứng đối diện gã, đối mặt với vị sếp tức đến mức nước miếng sắp văng lên mặt mình, vẫn bình tĩnh nói: “Sức khỏe của Gordon có vấn đề, cứ nói đúng sự thật là được, làm gì có ai không biết sự lợi hại của chứng cuồng bạo, fans sẽ hiểu cho cậu ấy thôi.”
Hắn ta nói, ném tình hình rối rắm này lên đầu tên Gordon đang bị chửi té tát trong lòng.
Dỡ nhà cũng được đi, nhưng quản lý tìm rồi lại tìm, trong nhà một sợi lông chó cũng không có.
Nếu không phải bạn tốt Elizabeth của Gordon gửi tin nhắn cho hắn, mém nữa hắn đã báo cảnh sát rồi.
Cũng không biết Gordon chạy đi đâu rồi, không chừng là đang chơi đến không biết đường về đấy!
Nghe được tiếng than vãn của Robert, quản lý của Gordon mỉm cười: “Tôi sẽ liên lạc với cậu ấy sớm, nhất định sẽ bắt cậu ấy livestream đúng giờ.”
Robert cũng chỉ có thể lèm bèm trước mặt hắn, ngoài ra cũng không làm được gì. Sau khi quản lý của Gordon rời khỏi, gã bực bội ngồi xuống bên cạnh Parker, chợt thấy trang cá nhân trên quang não của hắn, bèn nghi ngờ hỏi: “Đây không phải Nắm… Tháp Tháp à?”
Sau khi Robert gây ra chuyện kia, gã đã đặc biệt đi nghiên cứu livestream của Yến Tháp, hiển nhiên, bằng tốc độ sét đánh, gã nhanh chóng trở thành fan của Yến Tháp.
Bởi vì ngày xưa tỏ vẻ khinh thường Yến Tháp trước mặt mọi người nên gã chỉ có thể lén lút xem livestream, bây giờ nhìn thấy Tháp Tháp trên quang não của Parker, bỗng có chút lo sợ đối phương phát hiện bí mật không thể nói của mình.
Parker: “Cậu biết à? Hợp đồng của cậu ta thăng hạng, bây giờ tôi là quản lý của cậu ta.”
Nhớ lại số lượt xem livestream càng ngày càng tăng, Robert không cảm thấy có gì bất ngờ, còn vui vẻ vỗ tay: “Tốt quá, có phải Tháp Tháp đang vui lắm không?”
“Không.” Parker chìa khung chat chỉ có hai câu ra cho gã xem.
Robert thất vọng à một tiếng, nhưng khi nghĩ đến Yến Tháp, bộ dạng mềm mại đáng yêu của đối phương lại xuất hiện trong đầu gã, tâm trạng cuống cuồng của Robert dịu đi trong nháy mắt, quyết định sẽ cày hết toàn bộ video cũ của Yến Tháp.
“Mai gặp lại!”
Gã vội vã về nhà xem livestream, thoải mái đến mức sắp ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, gã chợt nhớ đến chuyện bên cạnh Yến Tháp có một con husky, trông khá giống Gordon thu nhỏ…
???
Robert đột nhiên ý thức được một chuyện. Gã lập tức bò dậy xem lại tất cả video có con husky kia, càng nhìn càng thấy giống.
Hơn nữa hình như hành tinh Ronan đâu có husky? Đúng không?! Hành tinh này chỉ có một con husky tên Gordon thôi!
Nhìn thằng nhóc hai màu đang lăn lộn làm nũng bên cạnh Yến Tháp, nhớ lại bộ dạng vênh váo hung hăng bình thường của Gordon, Robert: “….”
Hy vọng gã sẽ không bị giết người diệt khẩu.
– —
Có quản lý, tạm thời Yến Tháp vẫn không biết có gì khác với khi không có quản lý.
Có lẽ gần đây Harry rất bận, lần nào chuyển tiền cũng phải tận khuya mới thấy anh nhận. truyện kiếm hiệp hay
Hôm nay không quá giống bình thường, cậu vừa chuyển tiền sang, chưa được vài phút thì bên kia đã nhận.
[Harry: Gần đây bận bịu quá, xin lỗi TT]
[Yến Tháp: không sao, đang bận gì vậy?]
Harry không trả lời mà gọi điện thẳng cho cậu, cơ thể giả tưởng của anh xuất hiện trước mặt cậu, tóc tai rối bù, quần áo bung nút, trông như vừa bị ai cướp.
Yến Tháp: “Có người dám cướp cảnh sát?”
Harry lau mặt: “Không phải, tôi mới chăm con hộ đội trưởng…”
Anh ta còn chưa nói xong, một con gì đó trắng bóc xuất hiện trong khung hình, kèm theo đó là tiếng kêu non nớt, nó nhào lên người Harry, hình như làm anh ta đụng phải cái tủ nào đó, một tiếng rầm lớn vang lên.
Harry đau đến mức muốn khóc nhưng không đánh con của đội trưởng được, hơn nữa tình trạng của nó cũng đặc biệt, anh ta không thể xuống tay.
Anh ta mệt mỏi ôm nhóc con, nói: “Xin lỗi, Victor hơi nghịch.”
Yến Tháp nhìn cục bông có bộ lông trắng như tuyết điểm xuyến thêm ít đốm màu tím nhạt, chậm rãi nói: “Không sao…” Cậu do dự một chút, vẫn hỏi: “Đây là báo tuyết đúng không, đội trưởng của anh là báo tuyết à?”
Khi cậu vẫn còn ở Trái Đất chỉ mới gặp báo tuyết một lần, đó là một nhà bốn báo, một báo mẹ và ba đứa nhóc, bọn họ đến uống nước. Báo mẹ rất cảnh giác với con thú lạ lẫm là Yến Tháp, nếu không phải Yến Tháp không có vẻ sắp tấn công nó, e là nó sẽ mang luôn con mình đi, Yến Tháp sợ bọn họ bỏ chạy nên cũng không dám nhìn lâu.
Harry đau đớn nói: “Kinh ngạc lắm đúng không, đội trưởng của bọn tôi chính là báo tuyết hiếm hoi đấy, loài bọn họ còn ít lắm…”
“Bình thường Victor cũng không thế này đâu, nhưng nó đang bệnh.” Harry vuốt ve nhóc con đang cắn cổ áo của mình.
Báo tuyết meo một tiếng như mèo, hung hăng nhìn màn hình, móng vuốt sắc bén chìa ra, ngay khi nhìn thấy Yến Tháp, nó bỗng cứng người. Báo tuyết nhảy xuống khỏi người Harry, nhảy lên Yến Tháp đang đứng giữa không trung, hiển nhiên nó vồ hụt.
Không chạm được vào cậu, nhóc báo tuyết lại nhảy lên mấy lần nữa, lần sau cao hơn lần trước, nhưng nó có làm gì cũng không chạm được, cái đuôi to quét qua quét lại trên mặt đất, nó gấp gáp meo meo mấy tiếng, buồn bã nhìn Yến Tháp.
Harry ôm báo tuyết vào lòng, kinh ngạc nói: “Victor thích cậu lắm này.” Không biết có phải báo tuyết nghe hiểu Harry nói gì hay không, còn meo một tiếng đồng ý.
Yến Tháp nhìn chằm chằm báo tuyết, một hồi sau mới phản ứng được, bèn a một tiếng, nói: “Có phải anh không chăm bé được hay không?”
“Đúng vậy, gần đây bận quá, nhưng đội trưởng còn bận hơn cả tôi, cho nên anh ấy mới ném Victor cho tôi chăm.”
Harry cười: “Cũng không phải lần đầu tiên, đội trưởng trông vậy thôi chứ lúc nào cũng bận.”
Hai mắt Yến Tháp lại sáng lên, sờ cằm một cái mới nói: “Thật ra, em có một ý tưởng thế này…”
“Cái gì?” Harry tò mò hỏi.
Yến Tháp đằng hắng một cái: “Không phải anh đang bận à, đúng lúc Victor cũng không ghét em, nếu không thì anh đưa đây em chăm hộ cho.”
Vì để thuyết phục Harry, Yến Tháp còn bế nhóc trắng đen đang cọ loạn bên chân lên: “Hơn nữa em cũng có mấy đứa nhỏ khác này, chơi với bạn cùng lứa sẽ giúp nâng cao sức khỏe của bé con đấy.”
Nhóc trắng đen được cậu nắm chân ôm lên, vội vàng liếm tay cậu, sau khi nghe Yến Tháp nói vậy thì ngu người.
Gì? Cái gì mà chơi với nhau có thể nâng cao sức khỏe?
Nhóc trắng đen nhìn báo tuyết trong lòng Harry, toàn thân run lên, hai nhóc con nhìn nhau, một đứa gào một đứa meo, báo tuyết vừa thấy trong lòng Yến Tháp có bé con khác lập tức đạp Harry, nó muốn thoát khỏi vòng tay của anh để đi xử con hai màu kia.
Nhóc trắng đen lại dùng ánh mắt lên án nhìn Yến Tháp.
Cứ như đang nhìn tên cặn bã bắt cá ba bốn tay.
Harry hiểu nhầm ý của hai nhóc: “Ủa, hình như bọn nó thích nhau lắm này.”
Nghĩ lại những gì Yến Tháp vừa nói, anh ta cũng hơi động lòng.
Yến Tháp giơ tay che mắt nhóc trắng đen: “Ừ, chắc chắn hai đứa sẽ trở thành bạn thân… khi nào bé đến?”
Harry: “Lát nữa đi, tôi còn có việc, nếu cậu thật sự không chăm được nó thì gọi cho tôi, tôi đến đón nó về.”
Không có nhóc nào Yến Tháp không nuôi được, thấy Harry đồng ý với mình, Yến Tháp nhếch môi, mỉm cười: “Không sao, dễ như trở bàn tay thôi.”
Điện thoại vừa cúp, nhóc trắng đen trong lòng đã giãy đành đạch, cứ như biết tất cả đã được quyết định. Nhóc nhảy xuống đất, ánh mắt nhìn Yến Tháp tối đi.
Trong lòng khóc tiếng chó.
Gao hu hu hu hu hu, bây giờ làm sao với Nắm Lông cặn bã cứ thích bắt cá lắm tay đây?!
Tan nát cõi lòng!
Nhóc con tránh sang một bên tự kỷ, Yến Tháp nhẹ nhàng hít một hơi, quay đầu nhìn thấy cún con đứng trên bàn không biết nghe được bao lâu rồi.
Tự nhiên chột dạ.
Ư, cậu chỉ muốn nuôi thêm mấy cục bông thôi mà.