Chương 1
Lúc Yến Tháp bị vớt lên, cậu vẫn đang đắp rong biển ngủ ngon lành cành đào. Cậu nhìn cái thứ trông khá giống đĩa bay đang vớt mình lên, tự hỏi không biết nó có phải là phi hành khí của cảnh sát tuần tra tinh tế mà người khi nãy nói hay không.
Cái lưới vớt cậu được kéo lên từ từ, Yến Tháp xoa mặt, há miệng ngáp một cái.
Hôm qua cậu còn ở trên Trái Đất, còn đang ngủ cạnh mấy đồng bào rái cá khác, ngủ một giấc dậy xong phát hiện không thấy đàn đâu cả, còn mình thì đang lềnh bềnh trên một vùng biển xa lạ nào đó.
Ban đầu Yến Tháp còn nghĩ mình bị sóng biển cuốn trôi đến nơi lạ lẫm, cậu giữ nguyên suy nghĩ ấy trong đầu cho đến khi gặp được một con bạch tuộc.
Lúc bạch tuộc thấy Yến Tháp cũng sững người mất một giây, nếu không phải đang bỏ chạy thì gã nhất định sẽ nhào lại xoa Yến Tháp vài cái.
Lúc Yến Tháp thấy bạch tuộc, đôi mắt như hạt đậu đen láy của cậu chớp vài cái, cậu nghĩ bạch tuộc chỉ đi ngang qua mà thôi, khi còn ở trên Trái Đất, Yến Tháp là con rái cá duy nhất biến thành yêu quái, cậu chưa từng gặp con nào khác có thể nói chuyện với cậu.
Không ngờ bạch tuộc dừng lại, gã dùng đôi mắt còn nhỏ hơn cả mắt của Yến Tháp nhìn cậu, dùng ngôn ngữ của con người hỏi: “Cậu là loài nào?”
Nghe con bạch tuộc trước mặt mình lên tiếng, Yến Tháp kinh ngạc nhìn gã, cứ cho rằng mình gặp được một con bạch tuộc tinh.
“Tôi là rái cá biển.”
Bạch tuộc đối diện cậu nhưng không lọt tai được bất kỳ chữ nào cậu nói, gã nhìn chằm chằm Yến Tháp đang liên tục xoa mặt, ngứa râm ran, có một chiếc xúc tua còn mất khống chế trườn về phía Yến Tháp, trong lòng gã như đang có một con bạch tuộc nhỏ xíu la hét ỏm tỏi.
Cho tôi sờ cái! Nựng cái! Nhanh!
Nhưng mới gặp lần đầu tiên, sao có thể hành động bất lịch sự như vậy.
Mấy cái xúc tua khác của bạch tuộc vội vàng nhào lên cản cái xúc tua không nghe lời kia lại, mười mấy cái xúc tua cùng một chủ đánh nhau ầm ầm dưới mặt nước.
Đột nhiên, một cái đỉnh xúc tua nhòn nhọn chui lên.
Yến Tháp nhìn nó, cậu chép miệng, tự ngẫm không biết lần cuối mình ăn bánh bạch tuộc là khi nào.
Mặt bạch tuộc bỗng lộ ra biểu cảm buồn bã y hệt con người, giải thích: “Xin lỗi, xúc tua của tôi lúc nào cũng thích làm gì thì làm, hiếm khi nghe lời tôi.”
Gã vừa giải thích thì cái xúc tua nổi lên khỏi mặt nước kia cũng cố gắng kéo dài bản thân ra, cứ vặn qua vặn lại nhào đến trước như muốn thể hiện sự thân thiện của mình.
Yến Tháp mỉm cười, anh chàng bạch tuộc kỳ quặc này có cách chào hỏi đặc biệt ghê.
Vì thế cậu cũng giơ chân, để cái xúc tua kia khoác lên tay mình.
Lúc xúc tua kia đụng vào tay cậu thì như bị lỏng hoá, đỉnh nhọn cũng hồng hồng.
Anh chàng bạch tuộc: “…”
Gã cũng muốn để xúc tua mình có tiền đồ một chút, nhưng cảm giác mát mẻ nơi xúc tua và bàn tay kia giao nhau thoải mái đến mức làm tất cả sự mệt mỏi mấy ngày chạy trối chết gần đây bay biến hết.
Đúng rồi, chạy!
Anh bạch tuộc lo lắng nói: “Cậu cũng lẻn sang đây đúng không, chúng ta lên bờ nhanh lên, nếu bị cảnh sát tinh tế chộp được là chết chắc!”
Yến Tháp: “Tôi không có lẻn sang…”
Cậu khựng lại một chút, cũng không hỏi cảnh sát tinh tế là gì.
Anh bạch tuộc nghe cậu nói xong thì bừng tỉnh: “Cậu là người Liên Bang? Thế cậu không cần phải bỏ chạy.”
Nhưng bạch tuộc thì không được, anh bạch tuộc vượt biên từ Đế Quốc sang, sau khi phi thuyền hạ xuống thì bỏ chạy chung với mọi người, chuẩn bị tiếp cận đất liền từ vùng biển này.
Anh bạch tuộc đã chạy liên tục không ăn không nghỉ ba ngày, bây giờ đứng lại đây vì hai lý do, một là nơi này cách điểm đến của gã không xa, hai là gã không bỏ được tay Yến Tháp.
Anh bạch tuộc thở hổn hển.
Kể khổ với Yến Tháp.
Yến Tháp càng nghe càng im lặng.
Liên Bang gì, Đế Quốc gì, cướp vũ trụ gì??
Cuối cùng Yến Tháp cũng nhận ra mình không còn ở trên Trái Đất nữa, cậu bắt đầu cẩn thận khách sáo với anh bạch tuộc hơn, anh bạch tuộc không hề đề phòng cậu, khai sạch sành sanh.
Yến Tháp biết được từ miệng anh bạch tuộc rằng bây giờ là năm 642 tinh lịch, loài người không hề tồn tại trong lịch sử, chỉ có một đống lông xù xù sau khi vượt qua thiên tai thì mở linh trí giống như loài người mà thôi.
Sau đó vì vài vấn đề liên quan đến lãnh thổ cũng như quyền cai trị khiến cả thế giới chìm vào chiến tranh liên miên một khoảng thời gian rất dài, rất nhiều loài khác nhau đã biến mất khỏi dòng thời gian, cũng có rất nhiều loài vùng dậy.
Người cá xinh đẹp nhưng nổi tiếng hung dữ và tàn bạo.
Còn rái cá biển… anh bạch tuộc chưa nghe bao giờ, chỉ có thể nói bọn họ đã sớm biến mất trong lịch sử.
Đột nhiên biến thành con rái cá cuối cùng của tinh tế.
Yến Tháp im lặng rất rất lâu.
Anh bạch tuộc lải nhải rất lâu, xúc tua giơ quang não lên xem giờ, sau khi phát hiện đã nửa tiếng trôi qua thì mặt mày biến sắc.
“Không nói với cậu nữa, tôi phải lên bờ.”
Trước khi đi, anh bạch tuộc vẫn cố gắng xin số quang não của Yến Tháp.
Nhưng Yến Tháp ngay cả quang não còn không có thì làm gì có số quang não để mà cho.
Anh bạch tuộc nghĩ cậu không thích hình thú của mình cho nên chỉ đành ôm xúc tua, rầu rĩ rời đi.
Gã đi chưa được bao lâu thì Yến Tháp gặp phi hành khí của cảnh sát tinh tế mà gã nói, cậu vừa mới trở mình đã bị phi hành khí quăng lưới kéo lên.
Anh bạch tuộc nghĩ Yến Tháp sống ở đây, mặc dù gã không hiểu tại sao cậu lại nằm trên khu vực vùng biển công cộng thế này nhưng mỗi loài có một tập tính sinh hoạt riêng, anh bạch tuộc thấu hiểu.
… hiển nhiên gã cũng không nói với Yến Tháp, nếu vượt biên sang đây mà bị cảnh sát tinh tế nhìn thấy là bị bắt ngay.
Bạch tuộc đến từ Đế Quốc, từ lâu đã nghe nói, nếu bị cảnh sát bắt thì sẽ phải đến hành tinh bỏ hoang để đào mỏ, bởi vì căn cước công dân ở Đế Quốc không thể sử dụng ở đây, nếu muốn căn cước công dân của Liên Bang thì chỉ có thể mua với giá cao chót vót trong tay quan chấp chính.
Đây là giao dịch ngầm mà tất cả mọi loài đều hiểu.
Bạch tuộc cho là Yến Tháp biết mấy kiến thức thường thức này, làm sao có thể ngờ được cậu còn không phải “cư dân” của thế giới này.
Yến Tháp không biết gì hết.
Bởi vì từng sống trên Trái Đất nên cậu khá tin cảnh sát, có chuyện gì từ từ nói.
Ôm suy nghĩ lười biếng này, Yến Tháp kéo miếng rong biển trên người mình, vo nó thành một cục, sau khi nặn giọt nước cuối cùng trong rong biển lên người thì vứt xuống dưới. Yến Tháp đã được kéo lên khá cao, cũng không còn nghe được tiếng nước chảy nữa.
Đây là lần đầu Yến Tháp được trải nghiệm cảm giác gió thổi qua mông lành lạnh thế này, bỗng thấy mới lạ vô cùng, nằm trong lưới giương mắt nhìn dáo dác xung quanh.
Chấm đỏ trong màn hình di chuyển, cảnh sát tinh tế Maden sẽ kéo người khác đi đào mỏ trong truyền thuyết cầm ly nước nhấp một ngụm, nói với cộng sự bên cạnh: “Chúng ta đã bắt được kha khá người lẻn đến từ hành tinh NT-4 trên vùng biển này, rốt cuộc cướp vũ trụ đổ bộ bên đó ghê gớm đến mức nào mới có thể khiến nhiều người chạy sang hành tinh của chúng ta đến thế?”
Hành tinh NT-4 nằm trên biên giới của Đế Quốc, giống hành tinh Ronan mà họ đang sống, ở biên giới, cách trung tâm quá xa, không chỉ không được lợi gì mà còn thường xuyên bị cướp vũ trụ đe dọa.
Lâu ngày, những hành tinh này sẽ rơi vào tình trạng vô trị, đủ mọi loại giao dịch ngầm ra đời, mọi người đều dựa vào trí thông minh của mình để sống sung sướng.
Maden đã làm cảnh sát tinh tế được sáu mươi năm, ở cái thời đại ai cũng sống được ít nhất hai trăm tuổi này, anh cũng chỉ mới là một chàng thanh niên đầy sức sống, nhưng từ việc vừa mới tốt nghiệp đã chạy đến đây làm là đã biết ngay anh ta không có chút ý chí phấn đấu gì.
Ăn đầu lương không thấp của cảnh sát tinh tế, thỉnh thoảng bắt dân Đế Quốc vượt biên sang, nhận tinh tệ hối lộ để mua căn cước công dân.
Maden nuôi vợ mình tốt vô cùng.
Hôm nay lại bắt thêm được một người, Maden vui vẻ nghĩ, anh còn có thể mua thêm căn hộ nữa!
Còn chuyện đi đào mỏ người Đế Quốc đồn thổi chỉ là mấy lời vô căn cứ chính hiệu, giới thiệu việc làm cho mấy người tị nạn này còn được hoa hồng, tội gì phải cho họ đi đào mỏ.
Tất cả chỉ là thủ đoạn dơ bẩn của lãnh đạo Đế Quốc để phòng ngừa chuyện người dân bỏ chạy mà thôi, loại người cơ hội trong lòng cảnh sát tinh tế như Maden hiểu rất rõ kế hoạch này của bọn họ.
Chỉ là, đa số những người họ bắt được đều cẩn thận đi làm trả tiền nên không ai rảnh quay về đính chính tin đồn nhảm đó.
Maden đang chờ cộng sự của mình thảo luận.
Tinh thần của cộng sự rất uể oải, không trả lời câu hỏi của anh.
Maden thấy vậy bèn bỏ ly nước xuống, lo lắng hỏi: “Chưa hết bệnh sao?”
Hình thú của cộng sự là một con nhím, nhưng chứng cuồng bạo của anh ta bị biến chứng làm lông trên người càng ngày càng dài và cứng, không chỉ đâm người khác mà còn đâm cả anh ta.
Đến bệnh viện khám thì bác sĩ đã nhổ hết mất cây gai biến chứng này cho anh ta nhưng vẫn không ức chế tốc độ sinh trưởng của nó được, khiến ngày nào anh ta cũng phải chịu đựng nỗi đau nhổ lông.
Cộng sự Harry khổ không thể tả.
Maden muốn nói gì đó,nhưng anh biết mình không giúp được gì, biến chứng của chứng cuồng bạo rất khó chữa, đa số chỉ có thể dùng nghị lực để vượt qua.
Maden cũng không dám đụng vào người anh ta.
Trí não trong phi hành khí đinh một tiếng, một giọng nữ máy móc vang lên: “Kiện hàng của ngài đã đến, xin hãy mở cửa phi hành khí.”
Maden nhấn nút, Harry đứng dậy theo sau, cả hai đi nhìn người bị bọn họ vớt lên.
Hai người phối hợp rất ăn ý, Maden vô cùng bình tĩnh chờ Harry nói điều kiện với người kia xong thì đưa thẳng đến chỗ làm việc.
Khâu này là một khâu rất phiền phức, người Đế Quốc sẽ không dễ tin rằng bọn họ đang nói thật, lần nào bọn họ cũng phải giải thích hàng trăm hàng ngàn lần, dù sao cũng không thể uy hiếp được, chỉ có thể dụ dỗ.
Tính Maden nóng, không làm được việc này cho nên Harry gánh vác tất cả.
Maden chờ hoài chờ mãi vẫn không nghe được mấy câu khuyên nhủ của cộng sự mình.
Chẳng lẽ người bị vớt lên bị câm?
Maden nghi ngờ bước qua.
Harry đang ngây người nhìn Yến Tháp đang nằm im bất động, hai mắt rơi vào hình thú tròn vo của cậu, còn không tự chủ mà nuốt nước miếng.
Đây là, đây là loài gì đây?
Nhìn đôi mắt đen láy của Yến Tháp, anh ta phải liên tục khống chế tay của mình, bỗng cảm thấy không khó chịu như mọi khi nữa.
Cho nên rốt cuộc đây là loài gì đây, tại sao anh ta chưa thấy bao giờ.
Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng Harry vẫn phải làm việc theo quy trình, bèn không tự giác dịu giọng nói: “Xin chào, tôi là cảnh sát tinh tế Harry, đối với vượt biên…”
Hai tay Yến Tháp che mặt: “Tôi không có vượt biên sang đây.”
Harry nhìn động tác của cậu, động vật nhỏ trước mặt chỉ dài khoảng một mét như bé tí hon xinh xắn khi so với mấy người thú có bản thể khổng lồ.
Vóc dáng tròn vo giống một chiếc bánh bao màu nâu, mềm đến mức khiến người khác muốn giơ tay bóp nặn.
Mà bộ dạng che mặt của cậu bây giờ khiến cậu càng giống một bé con vô hại hơn.
Giọng Harry đã nhẹ nay càng nhẹ hơn: “Xin chào, đây là khu vực công cộng, không thể ngủ ở đây, mời cậu…”
Anh ta đột nhiên ngừng lại.
Hai mắt lấp la lấp lánh nhìn Yến Tháp.
Chỉ thấy hai cái tay đang che mặt của Yến Tháp dời sang hai má, bắt đầu nhẹ nhàng xoa cái mặt xù lông của mình, cậu hết ấn rồi lại xoa khiến lông lõm vào một cái hố nhỏ có kích thước bằng bàn tay, thỉnh thoảng lại thoải mái ngẩng đầu, hai mắt khép hờ.
Yến Tháp chú ý đến ánh mắt của anh ta, cậu xoa mặt, ngoẹo đầu, hai mắt ướt nhẹp nhìn anh ta.
Tim Harry như bị gì đó đánh trúng, không nhịn được giơ tay ôm ngực.
Sao, tại sao lại có hình thú đáng yêu đến thế?!
–—–
Chú thích
Rái cá đắp rong biển là để không bị trôi khi ngủ á. Này là khi một mình…
Còn khi nhiều mình thì sẽ nắm tay nhau để khỏi lạc đàn nha…
–—
Ngọc Thuỵ: Chính thức bắt đầu bộ mới. Ngày 16/9/2022.