Chương 4: Ngục Giam Ven Biển
- Trang Chủ
- Livestream Kinh Dị: Bé Thỏ Trắng Hiền Lành Vô Hại Tồn Tại Thật Ư
- Chương 4: Ngục Giam Ven Biển
(Đã beta)
++++++++
Yêu cầu liên tục chạy qua che kín màn hình, chỉ vỏn vẹn vài phút ngắn ngủi tích phân được donate đã đạt tới con số khủng khiếp.
【 Người xem trực tuyến: 568】
Ivan làm vẻ mặt chí tại tất đắc*, tỏ vẻ đối tượng hôm nay rất có cá tính.
<<*Chí tại tất đắc:khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm; ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay.>>
Gã không e dè nói với màn hình: “Đừng vội, thể nào lát nữa nó cũng chạy lại tìm tao thôi, đến lúc đó tao sẽ bắt nó quỳ xuống cầu xin tao ch*ch nó.”
Lúc này Lâu Tịch đang ngồi ở giường tầng trên cũng click mở màn hình.
【 Phòng livestream số: XI 】
“Chết, sao lại gặp phải tên cặn bã Ivan chứ, tội nghiệp thằng bé ( Donate 10 tích phân)”
“Cậu tuyệt đối đừng tin lời tên cặn bã kia dụ dỗ nhen, tui từng tận mắt thấy một streamer chân ướt chân ráo bị gã thao túng sau đó gã ăn xong rồi vứt con người ta chết luôn, thảm lắm í.””
“Vote tra nam Ivan chết cmn đi.”
【 Người xem trực tuyến: 15】
Theo như bình luận đề cập thì người đàn ông giường dưới tên là Ivan, gã không phải người mới, mà là người chơi lâu năm thường xuyên tiến vào phó bản một sao dụ dỗ thao túng người mới để thỏa mãn ham muốn của mình và sẵn tiện gom donate.
Nói cách khác gã lợi dụng lỗ hỏng của trò chơi, làm một kẻ vô lo vô âu.
Người chơi tham gia phó bản đều là vì được sống tiếp, người mới vừa tiến vào trò chơi phải đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào đã đủ khổ, gã còn uy hiếp lừa gạt họ bán thân, vẫy đuôi phục tùng mình, một tên cặn bã đích thực!
Lâu Tịch click mở thương thành, bên trong chỉ sáng một ô đèn pin giá 15 tích phân, xem ra là vì cậu vẫn quá nghèo nên không thể khám phá hết.
Tiếng còi chói tai vang lên, cửa sắt tự động mở ra, cảnh ngục bên ngoài cao giọng gọi: “Tập hợp!”
Lâu Tịch nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm sắp bước ra khỏi song sắt cậu lặng lẽ lui lại một bước, dựt tấm biển số A303 xuống.
Tầng 3 tòa ngục giam này chỉ có cậu và Ivan, Ivan đi đằng trước không thấy hành động lén lút của cậu.
Cứ để con số không may này treo trên cửa không biết buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì, vì phòng ngừa bất trắc Lâu Tịch âm thầm treo biển số A303 lên phòng A302, cầm biển số A302 treo lên cửa sắt phòng mình.
Đứng từ ngoài ngó vào, phòng A302 và phòng bọn họ không khác nhau bao nhiêu, thậm chí chăn vẫn còn gấp gọn gàng.
*
Lâu Tịch xếp hàng đi vào nhà ăn, hòn đảo nhỏ không biết được toạ lạc ở vị trí nào trên bản đồ, trời tối rất sớm, hiện tại mới bốn giờ chiều mà trời đã tối om, trên đỉnh đầu bóng đèn cũ tỏa ánh sáng vàng u ám, khi chiếu lên khay thịt bò trông vô cùng doạ người.
“Không nuốt hết trong 30 phút thì đêm nay con mẹ nó đừng hòng ngủ nghỉ!” Giọng Luke quanh quẩn khắp nhà ăn.
Hạ Viêm bị dọa run lập cập, suýt chút nữa làm đổ khay đồ ăn, Lâu Tịch lanh tay lẹ mắt đỡ anh.
Sau khi tỉnh lại từ trên tàu, Hạ Viêm đã nến trải qua nhiều tuyệt vọng, giờ phút này cảm nhận được chút hơi ấm của tình người anh xúc động nhìn Lâu Tịch, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”
Lâu Tịch không nói gì thêm, tìm chỗ trống ngồi xuống, vừa nãy chỉ là thuận tay, ở nơi quỷ quái này cậu không nghĩ sẽ kết bạn làm thân với ai cả.
Hạ Viêm thì không nghĩ như vậy, anh cảm thấy tuy người này mặt lạnh lùng khó gần, nhưng chắc chắn cậu là người tốt, dưới hoàn cảnh xa lạ anh cần tìm một người mình có thể dựa vào.
Vì thế Hạ Viêm ngồi xuống ghế đối diện Lâu Tịch.
Lâu Tịch cúi đầu chậm rãi từ tốn ăn thịt bò, giống như cậu không phải đang ăn thị sống mà là miếng bít tết Raw* hương vị tươi ngon.
<<*Raw – Là phần thịt bít tết kiểu sống, không qua chế biến>>
Hạ Viêm thấy thế, cũng bắt chước cắt một miếng nhỏ thử bỏ vào miệng, giây tiếp theo lập tức nôn khan một trận, anh vội lấy tay bịt miệng lại, cưỡng ép mình nuốt xuống, khuôn mặt anh nhăn nhó nước mắt đảo quanh hốc mắt trông vô cùng khổ sở.
Ngoại trừ Lâu Tịch và Ivan, tám người còn lại nôn mửa không ngừng.
Từ lúc Lâu Tịch còn rất nhỏ, bà ngoại thường xuyên nấu các món chín chưa tới. Lâu dần vị giác của cậu cũng trở nên khác người, người khác nói món này ngon cậu lại thấy nó không ngon đến vậy, người khác nói món nọ dở, cậu lại thấy nó ăn khá ngon.
Ví dụ như hiện tại, thịt bò sống mùi rất tanh nhưng cậu vẫn ăn ngon lành……
Ivan tiến đến ghế bên cạnh Lâu Tịch ngồi xuống, trong miệng nhai thịt bò nhoàm nhoàm, đôi mắt thì nhìn chằm chằm Lâu Tịch, giống như gã đang nhắm nháp Lâu Tịch chứ không phải thịt bò, chưa đầy hai mươi phút trên khay đã trống không.
Ivan buông dao nĩa, vươn đầu lưỡi liếm máu bò dính trên ngón tay.
Sau đó tay lén lút chậm rãi thò xuống bàn, sờ lên đùi Lâu Tịch.
Lâu Tịch trong lòng cười lạnh, liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, miệng chậm rãi nhai thịt bò, thời điểm đồng hồ hiển thị 24 phút 30 giây cậu vừa vặn nuốt xong miếng cuối cùng.
Dư quang đảo qua quan sát người xung quanh, đồng thời ầm thầm giấu dao inox vào cổ tay áo rồi ngã người về sau dựa lưng lên thành ghế, tay tiện thể rũ xuống hai bên.
Tiếp đó cúi đầu nhìn bản tay Ivan đặt trên đùi mình.
Ivan thấy Lâu Tịch không phản kháng, bộ dạng nhẫn nhịn chịu đựng, cho rằng cậu đã biết sợ muốn ôm đùi, gã càng thêm không kiêng nể, đôi mắt tham lam nhìn Lâu Tịch chăm chú, giống như một con sói hoang theo dõi bé thỏ trắng, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi liếm môi, vô cùng ám muội.
Xưa nay Ivan chơi xong rồi vứt, nhưng giữ lại thiếu niên phương Đông xinh đẹp này chơi thêm vài lần cũng không phải không thể.
Vào giây phút gã đang định mò □□ Lâu Tịch, cậu đột nhiên bắt lấy tay gã, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đang ở trong ngục giam mà dám dở trò đồi bại!”
Nói xong thì hất mạnh tay Ivan ra, đứng dậy đi đến chỗ Luke.
Ivan không sao cả “Chậc” một tiếng, bé tỏ trắng tức giận nên định cắn người rồi kìa.
Lúc này khán giả trong phòng livestream của Ivan cũng đang chờ trò cười của Lâu Tịch.
【 Phòng livestream số:….】
“Ai gù, bạn nhỏ bị bắt nạt nên muốn đi mách thầy giáo kìa, thương thương.”
“Tao nhớ hổm nọ có thằng con lai chạy đi mách lẻo, kết quả bị mắng cho một trận nhục mặt, thế là khóc lóc chạy về, ha ha ha ha giờ nghĩ tới vẫn buồn cười vãi chưởng.”
“Ở trong ngục giam ven biển, bị bắt nạt chính là kẻ yếu, mà yếu ớt vô dụng thì đáng bị loại bỏ, con chó canh ngục nào rỗi hơi đi quan tâm ba chuyện tào lao bí đao.”
“Lát nữa nó quay lại mày cứ đè nó lên bàn ch*ch ngay tại chỗ cho tao, tao muốn xem nó vừa khóc vừa rên ‘Daddy sướng quá~’ ( Donate 100 tích phân)”
……
Cảm nhận được có người đến gần, Ivan nghĩ thầm bé thỏ trắng bị ăn quả đắng nên đã trở lại, bĩu môi nói: “Anh sẽ lột sạch rồi mút liếm khắp cơ thể nuột nà của cưng, sau đó đút cây hàng vào trong cặp đào căng mọng, thúc mạ……”
Còn chưa dứt câu, cổ áo sau gáy bị xách lên: “*** mẹ, mày muốn đ* ai, hả? A36.”
Giọng nói to rõ tục tằng vang trên đỉnh đầu gã.
Ivan nhìn thấy là NPC Luke tới, cười xoà nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi thưa ngài cảnh ngục, tôi và bạn cùng phòng đang ghẹo nhau ấy mà, gia tăng sự gần gũi……”
Luke vẻ mặt nghiêm túc: “Có người báo cáo mày trộm dao nhà ăn.”
Gã liếc mắt ra hiệu, hai gã cảnh ngục khác lập tức tiến lên lục soát toan thân Ivan.
“Gì cơ?” Ivan không thể tin nổi hỏi, thẳng đến khi cảnh ngục lục được con dao ăn bít tết trong túi gã, gã mới hiểu mình bị gài, con dao trên khay đã không cánh mà bay.
Luke cầm con dao, khóe môi co rút, hiển nhiên là cực kỳ tức giận.
“Con rệp mày lớn gan nhỉ!” Nói xong gã không báo trước đã đâm con dao vào đùi Ivan, “Sau này cứ lấy tay không mà xé thịt đi, nghe chưa thằng chết tiệt!”
***********