Chương 40: Không thể dính như trước nữa
- Trang Chủ
- Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chẩm Phong Nguyệt Quy
- Chương 40: Không thể dính như trước nữa
Hạ Nhiên Chi trực tiếp nói với nhân viên lái xe: “Đại ca, anh lái xe chậm một chút được không?”
“Vào thành sớm, tan làm sớm, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút, cho nên tốc độ nhất định phải nhanh.” Nhân viên không giảm tốc, ngược lại còn lái xe nhanh hơn.
Lái xe với tốc độ như vậy, rất nhanh ba ngày bọn họ đã đến, có thể thấy rõ tường vây của nội thành.
Lái xe vào bên trong, bọn họ lại quay về thế giới thành phố, xung quanh truyền đến âm thanh rộn ràng, nhốn nháo, khiến con người ta có loại cảm giác không chân thật.
Xe ngừng lại ở một khách sản cũ nát.
“Đêm nay mọi người sẽ nghỉ ngơi ở đây, hiện tại nhân viên chấm điểm đã tiến vào khu ô nhiễm để cho điểm, ngày mai sẽ có kết quả, đại khái ngày mai sẽ có người đưa mọi người về. Vào đó báo tên trường sẽ được ở miễn phí, tạm biệt.”
Nói xong, chờ mấy người xuống xe, xe lập tức rời đi, chỉ để lại mấy người bọn họ đứng trước khách sạn, nhìn biển hiệu đổ nát của khách sạn với ánh đèn rẻ tiền đang nhấp nháy.
Đi vào khách sạn, có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt, đại sảnh khách sạn rất u ám.
Đi tới quầy lễ tân, Bạch Phỉ báo tên trường, nhân viên lễ tân lướt nhìn bọn họ một cái, ném cho họ bốn thẻ phòng.
“Có một phòng ba người, một phòng đơn, và hai phòng đôi.” Nhân viên lễ tân báo phòng rồi không để ý tới bọn họ nữa.
“Tang Mạt nhất định phòng đơn.” Bạch Phỉ đưa thẻ phòng đơn cho Tang Mạt trước
“Bọn Diệp Tử…”
Còn chưa nói xong, Diệp Hoài thay đổi sắc mặt, nghe ý tứ của Bạch Phỉ là muốn cho đám linh thực bọn họ ở phòng ba người, anh mới không muốn ở cùng người khác một chỗ.
Bạch Phỉ rõ ràng cảm thấy áp khí của Diệp Tử hạ xuống, vòng vo nói: “Diệp Tử ở cùng tôi một phòng đi, um… Nhiên Chi và bọn Tiểu Thời một phòng?”
Qua mấy ngày ở chung, Hạ Nhiên Chi ở cùng hai linh thực rất tốt, lập tức sảng khoái đồng ý.
Phòng cứ chia như vậy, thời gian còn rất nhiều, mọi người quyết định, ai muốn ở phòng thì ở, ai muốn ra ngoài thì ra.
Bạch Phỉ lái xe mấy ngày nay, hơn nữa tinh thần lực hao hết, nên quyết định về trong phòng nghỉ ngơi.
Nhưng cân nhắc Diệp Tử mới biến thành linh thực được vài ngày, hẳn là rất tò mò với thế giới này, liền nói với Diệp Hoài: “Ta muốn nghỉ ngơi, không đi ra ngoài, ngươi muốn đi chơi có thể đi cùng bọn họ”
*Bạch Phỉ vẫn nghĩ anh công là thực vật biến thành linh thực nên tui vẫn để xưng hô là ta-ngươi nha, còn anh công thì tôi-cậu, khi nào yêu đương thì đổi lại thành anh-em.
Diệp Hoài lắc đầu: “Tôi không muốn ra ngoài chơi.”
“Được rồi, vậy ta đi tắm trước.” Bạch Phỉ lấy khăn tắm, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước tí tách tí tách từ phòng tắm vang lên, hình thể Diệp Hoài khôi phục thành hình dáng người lớn, nếu luôn duy trì hình dáng thanh niên sẽ khó tránh khỏi, thỉnh thoảng sẽ không duy trì được.
Thỉnh thoảng khôi phục lại một chút, tránh bị lòi đuôi.
Diệp Hoài đứng dậy đi lòng vòng quanh phòng, anh đến bên cửa sổ, liếc nhìn đám người bên ngoài cửa sổ.
Không có hứng thú.
Anh sống lâu như vậy, điều duy nhất anh cảm thấy hứng bây giờ, cũng chỉ có người ở trong phòng kia, cho nên chỗ nào anh cũng không muốn đi.
Bạch Phỉ đi ra thì thấy Diệp Hoài an tĩnh ngồi ở mép giường, thấy hắn ra còn nhìn hắn một cái.
Diệp Hoài đứng dậy: “Tôi cũng đi tắm.”
“Biết cách tắm không?” Bạch Phỉ hỏi xong liền cảm thấy có chút quái quái, nhưng Diệp Tử khẳng định chưa từng dùng phòng tắm của nhân loại.
Cuối cùng, Bạch Phỉ lại đi vào phòng tắm, giải thích với Diệp Hoài: “Bên này mở ra là nước ấm, cái này là dầu gội, để gội đầu.” Vừa nói vừa nhìn thoáng qua mái tóc dài của Diệp Hoài, tóc này quá dài, khó gội sạch được.
“Cái này là sữa tắm, tắm xong dùng khăn này lau người, khăn sạch.” Bạch Phỉ vừa nói vừa chỉ rõ vị trí cho Diệp Hoài.
Diệp Hoài nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Phỉ, căn bản không nghe được Bạch Phỉ đang nói cái gì.
Cho nên cuối cùng dầu gội, sữa tắm cái gì, Diệp Hoài dùng hết một lần, anh chỉ biết cái này Bạch Phỉ vừa mới dùng qua, anh cũng muốn dùng một lần.
Một lát sau, Bạch Phỉ nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, sau đó bên cạnh giường lỏm xuống, sau đó cảm giác lạnh lẽo kề sát lưng hắn.
Thân thể Bạch Phỉ cứng đờ, xoay người, đối diện với đôi mắt của Diệp Hoài, ánh mắt đối phương trong sáng thuần khiết.
Bạch Phỉ cân nhắc một chút mở miệng: “Diệp Tử, bộ dạng này của người không thích hợp kề sát ta như trước được.”
Diệp Hoài: “Tại sao? Tôi chỉ là thay đổi hình dạng thôi mà, nhưng tôi vẫn là tôi.”
Lời này không có vấn đề thật, nhưng mà cũng là nói bừa.
“Trong xã hội loài người, điều này là không thể. Đây là hành động chỉ những người thân thiết mới được làm.” Bạch Phỉ nói.
Diệp Hoài tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời nhích cơ thể ra xa khỏi Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ nhìn anh nằm ngay ngắn, lúc này mới xoay người ngủ.
Chỉ có Diệp Hoài khi thấy Bạch Phỉ xoay người, trong nháy mắt, ánh mắt phát sinh biến hóa, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt nhìn chằm chằm vào gáy Bạch Phỉ, suy nghĩ người thân thiết là cái gì.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Bạch Phỉ bị gõ vang.
Cửa phòng vừa mở ra, đã bị Hạ Nhiên Chi giữ chặt, đi vào trong phòng.
“Đồ lần trước cậu đưa cho tôi đã khôi phục thành công, hiện tại đang ở phân tích.”
Kéo Bạch Phỉ kéo vào phòng rồi đóng cửa lại
“Tôi vừa thấy nó đã gấp không thể chờ nổi (1) đến tìm cậu.”
(1)迫不及待: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là để chờ đợi. Diễn tả tâm trạng lo lắng
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, ngồi trên sô pha trong phòng, Hạ Nhiên Chi lấy ra vật hình vuông màu đen mà lần trước Bạch Phỉ gửi qua, để Bạch Phỉ mở quang não ra.
Đem vật thể đó liên kết với quang não, quang não hiển thị đường truyền thông tin bị mã hóa, sau đó một tệp tài liệu xuất hiện.
Mở thư mục ra, bên trong chỉ có một đoạn video dài 10 giây.
Bạch Phỉ nhìn Hạ Nhiên Chi, Bạch Phỉ bấm mở đoạn video này ra.
Trong video hiển thị một màn hình cơ giáp, giống như được một cơ giáp nào đó quay lại.
Màn hình hiển thị tình huống bên ngoài, vị trí trung tâm là một chiếc cơ giáp màu trắng bạc, trong ba tầng, ngoài ba tầng bị bao vây, mà chiếc cơ giáp quay video này hiển nhiên là một trong số đó.
Tiếp theo có một âm thanh truyền ra: “Bạch Kỳ Đàn, cậu bây giờ thay đổi chủ ý, Đế quốc còn có thể bỏ qua cho cậu.”
Nói xong, cơ giáp màu trắng bạc kia trên màn hình động đậy, phát lệnh tự hủy, giống như bắn pháo hoa hoa mỹ.
Hơn 10 giây rất nhanh liền phát xong, nhưng tin tức khiến Hạ Nhiên Chi và Bạch Phỉ rất kinh ngạc.
“Ông ấy không phải chấp hành nhiệm vụ anh dũng hy sinh, mà là bị ép phải tự sát.” Hạ Nhiên Chi che miệng nói.
Kết cục của vị đại thần hệ chữa trị này trong Đế quốc, xưa giờ chưa từng ghi lại điều này. Đế Quốc chỉ ghi lại công lao của ông ấy, khen ngợi thành tích của ông ấy, lại im bặt không nhắc tới chuyện hãm hại ông ấy năm đó.
“Khó trách tư liệu của ông ấy ít như vậy, ít đến mức tôi cảm thấy kỳ quái, xem qua cũng hiểu, tư liệu chân thật của ông ấy khẳng định đều bị thanh lý hết rồi.” Bạch Phỉ nói.
Hạ Nhiên Chi chạy nhanh rút thiết bị ra khỏi quang não của Bạch Phỉ, hỏi Bạch Phỉ: “Thứ này cậu lấy từ đâu?”
Bạch Phỉ: “Nhặt được ở khu rừng rậm trong lúc thi đấu.”
Hạ Nhiên Chi: “Sao lại ở đó?”
Bạch Phỉ lắc đầu.
“Kỳ thật ba trăm năm trước, mặc dù Bạch Kỳ Đàn là hệ chữa trị cấp S, nhưng cũng không quá quý hiếm, bởi vì khi đó ô nhiễm chưa nghiêm trọng, hệ chữa trị cũng nhiều, hơn nữa còn có cây Thế Giới quan trọng nhất, cho nên nếu ông ấy phạm phải chuyện gì bị loại bỏ, cũng chỉ là chấn động một thời. Sở dĩ ông ấy được khen ngợi như bây giờ, chỉ là bởi vì hệ chữa trị cấp S không còn xuất hiện nữa, bước ngoặc quan trọng nhất là cây Thế Giới đột nhiên khô héo, ô nhiễm bùng phát.” Hạ Nhiên Chi kể cho Bạch Phỉ về giai đoạn lịch sử đó.
“Tại sao cây Thế Giới đột nhiên khô héo?” Bạch Phỉ hỏi.
Hạ Nhiên Chi mở giao diện trên quang não của mình, tìm kiếm vấn đề Bạch Phỉ hỏi vừa nãy.
Sau khi giao diện mở ra, đưa cho Bạch Phỉ xem.
Không có tư liệu nói rõ nguyên nhân cây Thế Giới khô héo, phần lớn đều là giới thiệu cây Thế Giới.
“Cốc cốc cốc” đột nhiên ngoài cửa có người gõ cửa, Hạ Nhiên Chi nhanh chóng xóa sạch tin tức trong quang não.
Bạch Phỉ đứng dậy, đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người xa lạ, thấy bọn họ liền nở nụ cười nói: “Tôi là người được trường học điều đến đón mọi người trở về, đi thôi.”
“Còn vài người đi ra ngoài chưa về.” Bạch Phỉ bất động thanh sắc (2) liếc mắt đánh giá đối phương.
(2) 不动声色: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là không nói hoặc không biểu lộ cảm xúc; diễn tả thái độ điềm tĩnh,
“Không cần lo lắng, tôi đã sớm tìm được bọn ở bên ngoài mang lên phi thuyền rồi, chỉ còn hai người nữa thôi.” Người ngoài cửa kéo cửa ra, ý bảo Bạch Phỉ đi theo hắn ta.
“Cái gì, bọn họ đi trước cũng không nói cho chúng ta” Hạ Nhiên Chi thu dọn đồ đạc, ồn ào ra cửa, đi đến trước cửa nói Bạch Phỉ.
“Đội trưởng, đồ đạc của cậu còn chưa thu dọn.”
Bạch Phỉ mở của phòng, cười áy náy với đối phương: “Không nghĩ tới đột ngột như vậy, tôi và cậu ấy thu dọn đồ đạc một chút, rất nhanh liền ra.”
Sau khi đi vào phòng, Hạ Nhiên Chi hạ giọng nói với Bạch Phỉ: “Người nọ không bình thường.”
Bạch Phỉ gật đầu, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra: “Đi, chúng ta đi xuống trước.”
Chỗ bọn họ ở là lầu hai, vốn dĩ không cao, sau khi nhảy xuống, Bạch Phỉ mang theo Hạ Nhiên Chi đi vào một cái hẻm nhỏ đối diện, quan sát cửa khách sạn.
“Cậu nói xem, bọn họ thật sự bị người lạ kia mang đi sao?” Hạ Nhiên Chi nói
“Tôi gọi thử xem.”
Hạ Nhiên Chi gọi cho Lê Văn, trong nháy mắt bị cắt.
“Không phải chứ, thật sự không gọi được.” Gọi cho Hàn Kỳ Đạm cũng giống như vậy.
Cuối cùng, Hạ Nhiên Chi không ôm hy vọng gọi được cho Tang Mạt, đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Nhiên nhiên, tôi đang muốn về tìm các cậu, trường học cho người tới đón chúng ta.”
Hạ Nhiên Chi: “Chị Tang, người nọ là kẻ lừa đảo, chúng tôi bên này cũng có người tới tìm, bảo chúng tôi đi theo hắn.”
Tiếng nói Tang Mạt từ đầu bên kia truyền đến: “Không có khả năng, người tìm tôi chính là tên nhân viên ngày hôm qua, hắn ta còn nói không muốn đi, bảo tôi tự mình trở về tìm mọi người đến chỗ của hắn.”
Xem ra người này mới là thật.
Người ngoài cửa đợi một hồi, nhận thấy có gì đó không thích hợp, thu dọn đồ đạc lâu như vậy sao?
Đưa tay gõ cửa vài cái, phía sau cửa không hề phản ứng, biểu tình người nọ thay đổi, ra sức phá cửa, chỉ nhìn thấy căn phòng trống rỗng cùng cửa sổ mở rộng.
“Con mẹ nó, người chạy rồi.” Người nọ truyền tin nói
Âm thanh truyền tới: “Hắn không quan trọng, bắt được mấy cái Linh Thực rồi, đi giao hàng trước đã.”