Chương 72: Trông chờ vào Thanh Anh
La Ứng Lan lấy làm tiếc: “Cô sao lại bất cẩn như vậy?”
Nhuệ Luân khó chịu lên tiếng: “Đủ rồi! Chính chị mới…”
“Khách hàng là thượng đế, thôi đi.” Cậu chàng này chẳng biết nhẫn nhịn gì cả, Trương Oanh Oanh nắm chặt bả vai Nhuệ Luân kéo người vào quầy pha chế.
Nhuệ Luân là cái tên khổ nhất, khổ vì tình.
Một bên là người thích mình, một bên là người mình thích cậu ta một lòng hướng về Trương Oanh Oanh nhưng cũng biết đối nhân xử thế không bạc đãi La Ứng Lan. Nếu không cậu ta đã cấm cửa vị nào đó bước vào quán của mẹ mình, khoan dung đến đây là cùng.
Hai tuần qua sống ở nhà Trương Oanh Oanh, có thể nói là nhìn mặt La Ứng Lan còn nhiều hơn chủ nhà, vì thế cậu ta càng chắc chắn bản thân muốn gì.
Giá như những biểu hiện của người này chân thật một chút, tâm địa lương thiện một chút thì cả hai đã có thể làm bạn với nhau rồi.
Ngày đầu tiên chuyển đến đây sinh đống Nhuệ Luân bắt gặp La Ứng Lan, cô ta nhiệt tình chào hỏi Hạ Linh nói quen biết nhau từ đó cũng không sai. Tần suất gặp La Ứng Lan nhiều hơn, ở trường ngoài đường thậm chí là đôi ba lần cô ta đến quán.
Lâu dần Hạ Linh còn đem cô ta về nhà, Nhuệ Luân thấy sẽ bỏ đi đâu đó hoặc là tự khóa trái cửa phòng nếu không được thì xem người kia như kẻ vô hình mà hít thở. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên chẳng có gì ấn tượng nên sự xuất hiện về sau, Nhuệ Luân càng không để tâm.
Hẳn là cô ta tự tin lắm khi sai khiến Đổng Vi cho người đến gặp quán, cũng có thể trong đầu đã có kế sách gì đó, đã chuẩn bị đem thí con cờ như Đổng Vi.
Dựa trên sự thân thiết giữa La Ứng Lan và Hạ Linh, cậu ta đoán mẹ mình sẽ không triệt để cắt đứt mối quan hệ.
“Mày lên tầng nghỉ ngơi đi, phần còn lại cứ để tao dọn là được.” Nhuệ Luân trừng mắt về hướng La Ứng Lan rồi nói.
Trương Oanh Oanh nhanh nhẹn hỏi: “Có bị trừ lương không?”
“Có!” Hạ Linh cho câu trả lời vô cùng to rõ.
Cô mắt nhắm mắt mở cho qua cái kế hoạch lười biếng mà Nhuệ Luân vạch ra, đi đến chỗ bàn kéo ghế ngồi cạnh Thanh Anh, nhỏ giọng: “Mày uống nước xong thì đi tìm Sở Dật đi, nói rằng tao muốn hẹn câu ta để phân cao thấp.”
Thanh Anh nghe xong thì kinh hãi đến sặc nước: “Đừng làm bậy, thân thể mày…”
Nói đến đây thì cậu ấy không nói thêm gì nữa làm cho mọi người nhìn Trương Oanh Oanh đến cháy da cháy thịt, đám người hay hóng chuyện này thì cũng thôi đi đến cả Hạ Linh cũng nhìn cô với con mắt kỳ lạ, cô còn đang tự hỏi vì sao?
“Bị thương thôi mà, chuyện này ai cũng rõ còn gì?” Cô chớp mắt đáp trả những ánh mắt kia.
Thanh Anh không chắc chắn hỏi lại: “Hẹn thật sao?”
“Đùa thôi, mày kết thân với cậu ta sau này mày đến quán nước đều do tao trả tiền.” Trương Oanh Oanh chẳng có chút gì gọi là dấu diếm với mọi người ở đây.
Vài người sẽ khó hiểu vì sao lại là cái tên Sở Dật, vài người thì không. Mọi chuyện cô làm còn có chỗ nào gọi là bí mật đâu, hiện tại không ra tay sợ rằng sẽ không đến lượt mình.
Thanh Anh ngơ ngác gật đầu, cậu ta hoạt bát như vậy kết thân với một người cũng chẳng khó là bao. Cậu ấy uống xong liền về nhà chào hỏi người lớn, mặc dù biết sẽ không chạm mặt ai.
Đường đến nhà Sở Dật ngoằn ngoèo khó đi, cây cỏ mọc dại khiến không khí càng trở nên lạnh lẽo ảm đạm một cách quỷ dị. Cậu ấy biết ngôi kia nằm ở đâu bởi vì được mọi người trong chợ đồn ầm ĩ, mà mẹ của cậu ấy còn là một trong những thành viên ở chợ.
Đến chỗ có bốn ngôi rải rác Thanh Anh đừng xe đứng nhìn một lúc, nói thật thì cậu ấy sợ nhưng càng sợ thì càng tò mò. Tin đồn này dấy lên cũng khoảng vài chục năm, có trước khi bản thân được ra đời nên không hứng thú về nguồn gốc.
Cái mà mọi người được biết chỉ là tin đồn mà thôi.
Thanh Anh dùng một tay để dắt xe, tay khác cho vào túi quần phong thái sợ sệt đều cất sang một bên từng bước chân cậu ấy đều tự hỏi bản thân vì sao lại như vậy?
Vì sao lại dính vào một người đầy khả nghi, vì sao lại muốn tìm hiểu người đã từng đánh mình không chút thương tiếc, vài đêm Thanh Anh cho rằng bản thân thích bị ngược đãi nhưng chẳng ưng ý chút nào.
“Mày là Sở Dật hả? Tao là Thanh Anh học ở lớp 11D9.” Cậu ấy nhìn thấy mục tiêu liền lên tiếng chào hỏi.
Sở Dật ngồi dưới gốc cây Kim Đồng Nam ở sau nhà, mắt chăm chú nhìn lên như muốn tìm từ trong đống lá cây một quả chín. Cách người này thơ thẩn cứ mang đến nỗi buồn khó tả, Thanh Anh cụp mi đợi chờ hồi âm.
“Mày không nghe thấy hả?” Cậu ấy nhíu mày giọng điệu mất đi vài phần kiên nhẫn.
“Nghe thấy rồi, mày là người bản địa cũng tin mấy cái lời nhảm nhí kia sao?” Lời nói lạnh nhạt phát ra từ miệng kẻ nhút nhát.
Thanh Anh mở trừng mắt như không tin vào tai mình, cũng là dựa vào tin đồn mà cậu ấy biết được con người Sở Dật.