Chương 8: Linh miêu biết nấu cơm
- Trang Chủ
- Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày - Giang Hồ Thái Yêu Sinh
- Chương 8: Linh miêu biết nấu cơm
Beta: Phưn
***
Chương 8. Linh miêu biết nấu cơm
Khi tất cả lúa trong không gian được thu hoạch xong, âm thanh thông báo của hệ thống đã mất từ lâu bỗng vang lên.
[Chúc mừng ngài đã được nâng cấp lên level 2, trang trại đã cung cấp hạt giống ngô mới. Nếu đạt được đến level 5 thì một cánh đồng mới sẽ được tạo ra trong trang trại, ngài hãy nỗ lực thêm nhé.]
Ninh Phỉ bị âm thanh của hệ thống làm cho giật mình, hệ thống vừa nói xong, một túi hạt giống ngô liền xuất hiện ở trước mặt anh. Anh nắm lấy một nắm hạt giống vàng ươm, vứt mạnh xuống rồi nói: “Hệ thống, hệ thống, mày ra đây cho tao, cái này trồng như thế nào? Rải trực tiếp xuống đất là được à?”
Hệ thống: …….
Ninh Phỉ chờ một lúc lâu nhưng không nhận được câu trả lời nên ngay cả khí thế nói tục cũng không có.
“Mày hay thật, thôi quên đi!” Anh cầm bao tải đi đến cánh đồng, một tay cầm hạt giống, một tay cầm xẻng vỏ sò: “Chỉ là trồng trọt thôi mà? Dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã từng thấy heo chạy rồi chứ?*. Đào một cái hố và rải các hạt giống…… Cái quái gì thế này!!!”
*Dù chưa làm nhưng cũng đã từng nhìn thấy người khác làm.
Hạt giống đầu tiên từ từ rơi xuống đất, số lượng hạt trong bao nhanh chóng giảm dần, vô số hạt nổi khắp mặt đất và rồi vùi vào đất. Ngay sau đó, những mầm non xanh ngát đâm xuyên qua lớp đất rồi yếu ớt chui ra.
Ninh Phỉ không biết mình nên khóc hay nên cười, hoàn toàn bị cái hệ thống không gian này làm cho mất bình tĩnh.
Ba mẫu đất nhanh chóng được gieo trồng xong, Ninh Phỉ phủi phủi đất dính trên tay, nhìn những chồi non xanh tốt đang mọc khắp nơi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Trong mắt anh, ngô hữu dụng hơn lúa mì rất nhiều, ăn cũng tiện.
Khi còn non có thể trực tiếp luộc hoặc nướng, khi già có thể trộn với các loại hạt, đập nhỏ rồi luộc…
Nói chung, ngô là một thứ tốt!
Sau khi đổ đầy nước vào ống trúc và tắm rửa xong, Ninh Phỉ bước ra khỏi không gian, nhìn thấy Ninh Chinh đang kẹp một chiếc thìa giữa hai chân, chậm rãi khuấy nó trong nồi đất.
Bộ dạng đó thật sự rất đáng yêu!
Những ông chủ lớn trên thế giới trước đây nuôi mèo lớn chưa từng nhìn thấy cảnh một con mèo có thể nấu cơm cho mình đúng không? Đứa nhỏ này, xứng đáng được nhận nuôi.
Trong cái hũ có một ít thịt bò, cùng với nấm và sò điệp, gia vị duy nhất mà anh có là hành dại mọc bên hồ, tỏi và gừng dại anh cũng tìm được trên núi. Không biết vì sao, không gian này có thể chứa được cây ăn quả cùng với khoai sọ và các đồ vật linh tinh, nhưng lại không thể chứa hành, gừng và tỏi, cho nên anh chỉ có thể đem những thứ như hành, gừng, tỏi này đặt vào kho hàng trong không gian. Vì trong kho có thể giữ được độ tươi, nếu để ngoài trời sẽ nhanh bị khô và hỏng.
Ngoài những thứ này ra, trong hũ còn có rất nhiều hạt lúa mì được đập nhỏ. Những hạt lúa mì được nấu cho đến khi đặc lại, trộn với thịt và hải sản tạo nên mùi thơm đậm đà. Những hạt lúa mì này được anh vất vả lắm mới vò ra được, tổng cộng được nửa hũ. Những bó lúa đã phơi chất đầy mấy thúng, hiện giờ vẫn còn một số trong không gian vẫn chưa được lấy ra để phơi khô.
Cái kho nhỏ đựng thức ăn của anh đã đầy một nửa.
Ninh Phỉ chống cằm, nhìn con mèo trắng lớn liếm cháo thịt trong thố thức ăn cho mèo. Cháo thịt sền sệt giống như thức ăn đóng hộp cho mèo, Ninh Chinh ăn ngon lành, lông trên cằm dính đầy nước sốt, thậm chí còn không thèm liếm, cả khuôn mặt mèo hận không thể vùi luôn vào cái thố.
Ninh Phỉ buồn cười sờ sờ mặt của mình, đều là mèo, trừ lúc ngủ và cùng nhau lên đường, anh hầu như không để lộ ra mình là một con linh miêu chân chính. Có lẽ đây là sự tự tôn cuối cùng của một con người chăng? Yêu quái thời cổ đại không phải cũng vậy sao? Kẻ nào hiện nguyên hình ra bất cứ lúc nào cũng đều là kẻ thất bại trong việc tu luyện.
May mắn thay, anh đã luyện tập rất tốt.
Ninh Chinh ăn ba nồi cháo thịt lớn, trước khi ăn cháo còn ăn sạch một cái đùi bò, sức ăn này tương đương với hai ngày ăn của Ninh Phỉ.
“Tao lại muốn đi biển.” Ninh Phỉ đột nhiên nói.
Mèo trắng lớn đưa móng vuốt đến gần, hắn ngơ ngác nhìn Ninh Phỉ, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn và ấm ức: “Ngươi không muốn đưa ta đi cùng sao?”
Ninh Phỉ xoa xoa mặt cười. Hắn hất tay: “Tiểu huynh đệ, trông chừng đồ đạc trong nhà của chúng ta… Mày thật sự muốn đi cùng tao à?”
Ninh Chinh nhìn trái nhìn phải, những tấm da đang được phơi nắng, một đống nồi đất và bát đĩa, thịt xông khói treo trên tường, còn có một đống thức ăn trong kho. Dù Ninh Phỉ có cho hắn đi, hắn cũng chẳng quan tâm về chúng nó.
“Tao sẽ cố gắng trở về càng sớm càng tốt.” Ninh Phi vỗ vỗ đùi, nhìn con mèo lớn màu trắng đang ngẩng đầu lên. Anh nắm lấy bộ lông ấm áp của con mèo trắng lớn và nói: “Hai, ba tháng nữa là mùa đông mà chúng ta lại ăn nhiều như vậy… Tao cần dự trữ thêm nhiều thức ăn hơn. Cho đến lúc tao trở về, mày có thể săn bắt càng nhiều càng tốt. Như vậy chúng ta mới không cần phải đi ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nhà ăn thịt và uống canh, không phải sẽ rất tốt à?”
Ninh Chinh nằm trên đùi Ninh Phỉ thở dài, vuốt vuốt mấy sợi râu nói: “Vậy ta ở nhà làm gì bây giờ?”
Ninh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Tiếp tục phơi muối đi, nếu gần đó có cây mục thì cứ đem về, mùa đông cũng phải nấu cơm và sưởi ấm, dù sao thì cũng phải nhớ trông coi nhà cửa.”
Ninh Chinh lại nhàn nhạt thở dài một tiếng, anh nhìn thấy trên khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ buồn bã.
Hắn cũng muốn có một đàn em, để đến lúc hắn và Lynx đi ra ngoài thì có đàn em ở nhà trông!
Ninh Phỉ không biết Ninh Chinh đang nghĩ gì, cầm lấy một bó rơm bắt đầu bện dây thừng.
Thân lúa mì đã tách hạt rất hữu ích, chúng có thể được dùng làm bùi nhùi, bện dây thừng, dệt rèm cửa, đệm, dép rơm và nhiều thứ khác. Lúc đi đường anh sử dụng hình dạng linh miêu cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại đi tới đi lui thế này, lòng bàn chân anh không chịu nổi. Dù sao thì anh cũng không phải là thổ dân, bởi vì trong trí nhớ của anh, thổ dân thích xuất hiện với hình thù hoang dã, mà con người chỉ có tác dụng khi làm một số việc như nhặt đồ cho họ mà thôi.
Ninh Chinh nghiêng đầu nhìn Ninh Phỉ vuốt sợi dây thừng, sợi dây thừng đung đưa trước mắt, khiến hắn mấy lần muốn vươn móng vuốt ra.
“Này!” Ninh Phỉ đánh vào móng vuốt của mèo trắng lớn và nói: “Muốn ăn đòn à?”
Suýt nữa con mèo lớn đã tóm được sợi dây thừng, nếu nó bị tuột ra thì anh phải làm lại, rất phiền phức.
Ninh Chinh bất ngờ, không ngờ hắn thật sự duỗi móng vuốt ra!
Hắn ngượng ngùng liếm miếng thịt, quay đầu đi chỗ khác, mông đối diện với Ninh Phỉ, khuất tầm nhìn và khuất cả tâm trí. Tuy nhiên, cái đuôi dài lanh lẹ đó lại mò mẫm và quấn lấy eo Ninh Phỉ.
Lynx quá nhỏ và gầy…
Nhưng Ninh Phỉ thật sự rất lợi hại! (ĐọctạiW.A.T.T.P.A.Dcủ[email protected])
Ninh Chinh đột nhiên hỏi: “Này, tại sao ngươi chống gậy xuống thì sói lại ngã?” Hắn luôn tò mò về chuyện này.
Ninh Phỉ xoắn cọng rơm để qua một bên, nói: “Mày không biết hả? Vậy bình thường mày cùng sói đánh nhau như thế nào?”
Ninh Chinh suy nghĩ một chút, nói: “Cắn, cào!”
Ninh Phỉ nhướng mày. Anh nói: “Sói có điểm yếu, và điểm yếu của chúng là eo. Sói được gọi là eo đậu phụ với đầu đồng đuôi sắt, vì vậy khi chiến đấu thì chỉ cần đánh vào eo của nó.”
Ninh Chinh trầm mặc một lát, lại hỏi: “Đồng, sắt, đậu phụ là cái gì?”
Ninh Phỉ:…
Làm sao để anh có thể giải thích cho một con hổ về kim loại là gì?
“Đồng và sắt là những thứ rất cứng, đậu phụ rất mềm và có thể ăn được.”
“Nó còn cứng hơn cả răng?”
“Đương nhiên.”
“Còn hòn đá thì sao? Chiếc rìu đá của ngươi hay cái gì đó.”
“Nó cứng hơn đá nên có thể đập vỡ.”
Ninh Chinh đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đầy long lanh: “Vậy ngươi biết lấy đồng và sắt ở đâu không? Có cái này, ngươi sẽ không sợ đánh nhau nữa!”
Ninh Phỉ cười sờ sờ cái đuôi bên hông, nói: “Tao cũng muốn làm, nhưng không biết lấy ở đâu…” Anh là một người lính, làm sao có thể biết được kỹ xảo của việc luyện sắt!
“Nhưng ngươi biết nhiều như vậy, có lửa, có muối, có nồi đất!”
Ninh Phỉ không nói nên lời, không ngờ đứa đàn em này lại sùng bái mình như vậy. Điều này làm cho lòng nam nhân của anh bộc phát, vì vậy anh nắm chặt tay nói: “Yên tâm đi, một ngày nào đó tao sẽ tìm được quặng sắt và làm thành một chiếc rìu sắt!!”
Nhưng mà quặng sắt đó trông như thế nào nhỉ???
Ninh Phỉ bện dây thừng tới mệt, nhìn đống rơm cao ngất như núi ở phía đối diện mà lòng có chút phiền não. Từ lúc có rơm, anh đã dùng nó thay cho lớp cỏ khô dưới gầm giường, rơm rỗng ruột, mềm mại và thoải mái hơn nhiều so với cỏ khô, nhưng dù đã thay thì vẫn còn rất nhiều rơm.
Anh đếm ngón tay, bắt đầu tính toán cần có màn rơm, chiếu rơm, khi trở về, trong động cũng cần lắp cửa, màn cũng sẽ làm bằng rơm. Còn có sàn nhà, có chiếu rơm, lông thú có thể tiết kiệm, dù sao làm ra một bộ lông thú hoàn chỉnh cũng không dễ dàng gì, mùa đông anh cũng muốn làm một cái áo khoác lớn từ lông thú. Vẫn còn một đống chi phí vào mùa đông…
Được rồi, không thể ném rơm đi.
Đêm đã khuya, Ninh Phỉ nằm trên bụng Ninh Chinh gặm một quả táo đỏ thật lớn. Có thể là do tác dụng cải tạo không gian, những cây ăn quả dại kia sau khi tiến vào không gian đã phát triển rất tốt, trái to và ngọt đến nỗi ngay cả Ninh Chinh là thổ dân cũng hết sức ngạc nhiên, lần đầu tiên ăn quả táo phải gặm hai lần.
Anh vẫn luôn cho rằng nước suối trong không gian có tác dụng thay da đổi thịt, có thể khiến anh từ đầu đến chân đều như mới, chẳng hạn như sẽ cao lớn và cường tráng hơn, có thể bay qua mái hiên, có thể chạy quanh mười tòa nhà trên tường, sức mạnh vô hạn… Nhưng sau khi uống lâu như vậy, anh cảm thấy nó chẳng có công dụng gì đặc biệt, ngoại trừ đầu óc tỉnh táo hơn và sức lực hình như tăng lên một chút.
Nhưng nghĩ lại thì trên đời này có nước gì uống mà không bị đau bụng, không có giun là tốt rồi, dù sao thì nhiều loài động vật vẫn còn đang uống nước rửa chân hoặc nước tắm.
Hệ thống cho ta nước khoáng là để ta sống tốt sao?
Anh cắn mạnh một miếng táo và bị kích thích bởi thứ nước ngọt lịm từ nó.
Quả nhiên anh đã xem quá nhiều tiểu thuyết, hiện tại còn có gì không hài lòng đâu chứ? Có nước sạch, có nhà kho để chứa nhiều đồ, có không gian cải tạo cây ăn quả, có thế leo lên đỉnh cao của thế giới để kết hôn với chị Bạch Tuyết ngay luôn!
“Bé Chinh, sau này mày muốn lấy hổ cái như thế nào làm vợ?” Anh ném lõi táo vào trong lửa và hỏi bừa.
Ninh Chinh vốn còn đang buồn ngủ chợt bừng tỉnh, hắn đột nhiên lật người, suýt chút nữa ném Ninh Phỉ ra ngoài: “Ngươi muốn tìm một con linh miêu cái?”
Ninh Phỉ nắm chặt lông trắng trên tay và tức giận nói: “Không phải là ý của mày à? Mau nằm xuống đi, tao đang nằm rất thoải mái, mày lật người làm gì?”
“Có ngươi là đủ rồi” Ninh Chinh nhìn anh với ánh mắt long lanh, “Ngươi cũng chỉ có một mình ta thôi phải không??”