Chương 17: Hai chọi một, thắng lợi!
- Trang Chủ
- Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày - Giang Hồ Thái Yêu Sinh
- Chương 17: Hai chọi một, thắng lợi!
Beta: Mều
***
Chương 17: Hai chọi một, thắng lợi!
“Con hổ vàng mập này từ chỗ nào tới vậy?” Ninh Phỉ lắc lắc cái chùy trong tay, khó chịu nói: “Không biết việc đầu tiên khi bước vào nhà người khác là phải chào hỏi sao?”
Con hổ mập rõ ràng không phải cái loại sẽ lễ phép chào hỏi, nó phát ra tiếng hừ mũi, khinh thường nói: “Một thứ không rõ lai lịch cùng một con linh miêu, dựa vào cái gì lại muốn chiếm chỗ tốt như vậy làm địa bàn? Ta khuyên các ngươi, tốt nhất nên ngoan ngoãn cút đi, nếu không một khi không cẩn thận, có thể chết ở chỗ này.”
Ninh Chinh tức giận phát ra tiếng gầm nhẹ, bị Ninh Phỉ sờ sờ lỗ tai trấn an. Ninh Phỉ nói: “Tên mập chết tiệt từ đâu ra nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy? Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút! Đúng rồi, nếu ngươi chết ở chỗ này ta cũng sẽ không giúp ngươi nhặt xác!”
Trong mắt hổ vàng toát ra sát khí đằng đằng, nó lạnh lùng nhìn Ninh Phỉ, “Một con linh miêu, lại dám nói chuyện lớn lối như vậy?”
“Không đánh ngươi một trận thì thật đúng là có lỗi với lương tâm, con mẹ nó rốt cuộc ngươi có đánh hay không?” Ninh Phỉ tuy rằng vẫn luôn khiêu khích, nhưng cũng không thể hiện sự tức giận rõ ràng như Ninh Chinh, lúc này anh vẫn giữ cho bản thân thật bình tĩnh. Đối diện dù sao cũng là một con hổ, ngày thường anh chỉ có thể thấy loài động vật uy mãnh này ở vườn bách thú, hoặc là ở trên TV!
Con hổ kia hiển nhiên cũng không để anh vào mắt, chỉ bày tỏ ra sự khinh bỉ, nó nhìn Ninh Chinh, “Ranh con xui xẻo, địa bàn của ngươi lại có thể để một con linh miêu nói chuyện?”
“Liên quan gì đến ngươi!!” Ninh Phỉ hét lên một tiếng thật to, cả người anh như một viên đạn bắn vụt ra ngoài, trong tay anh cầm chùy đối đầu với con hổ, mỗi lần đều nhắm vào đầu ngang nhiên đập mạnh xuống!
Con hổ nhẹ nhàng tránh né sự tấn công của Ninh Phỉ, cái đuôi dài linh hoạt của nó, quẹt ngang giống như một cái roi vậy!
Ninh Phỉ nghiêng người tránh thoát các đòn đánh từ đuôi hổ, cái chùy thay đổi góc độ khéo léo đến từng chi tiết nhỏ, anh vung chùy đánh vào chân sau của con hổ.
Đúng lúc này, Ninh Chinh cũng lao lên như một mũi tên, cả hai lại hùng hổ đánh nhau thêm một trận.
Hai con hổ vẫn vồ vập cấu xé nhau đến trời đất mịt mù, chúng rống lên một tiếng khiến cả khu rừng ngập tràn sự kinh hãi. Ninh Phỉ tận dụng mọi thời cơ quấy rầy cuộc ẩu đả, làm hổ ta rất khó chịu, lại bởi vì đang đối đầu với Ninh Chinh nên nó không thể phân tâm nghĩ đến việc phản công linh miêu.
Trong chốc lát, trên người nó đã nhuộm một màu đỏ tươi của máu…
Đột nhiên, hổ vàng nhảy ra khỏi cuộc chiến, đôi mắt tràn ngập tơ máu dần lộ ra sự tức giận khó nguôi. Nhưng nó cũng biết cơ thể nó lúc này thực sự không ổn, nếu tiếp tục, có lẽ người phải chôn xác ở đây sẽ chính là nó!
Nó lui lại phía sau mấy bước, bắt đầu tỏ ra yếu thế.
Ninh Phỉ nhanh chóng nhìn thoáng qua Ninh Chinh, bởi vì đối phương mang một khuôn mặt mèo, sắc mặt nghiêm túc nhìn không ra điểm gì khác thường, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt của Ninh Chinh lại là sự phức tạp khó tả. Anh tức khắc hiểu ra, Ninh Chinh vẫn còn lưu luyến với người trong tộc, nhưng cho dù có lưu luyến thế nào, cũng không có nghĩa hắn có thể chịu đựng việc người khác đến khiêu khích. Chỉ là thấy bây giờ đối phương đang ở thế yếu, mèo trắng lớn lại nhịn không được mà mềm lòng.
Ninh Phỉ nâng cái chùy trong tay, chỉ vào con hổ: “Rác rưởi như ngươi lại dám giở thủ đoạn, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì? Tùy tùy tiện tiện chạy vào địa bàn của người khác, chia rẽ gây bất hòa, lẽ ra nên giết chết ngươi.”
Đối phương bất ngờ co rúm lại, cuối cùng dứt khoát nằm trên mặt đất, lộ ra cái bụng đầy lông.
Ninh Phỉ sửng sốt, lập tức nhận ra đây là động tác biểu thị cho sự yếu thế của động vật họ mèo, con hổ này vậy mà chơi trò đầu hàng, chỉ cầu mạng sống.
Thật mẹ nó… Thật đúng là biết co biết duỗi mà!!
Ninh Chinh quay đầu đi, không muốn nhìn đến cái bụng của con hổ.
Ninh Phỉ nhìn con hổ vàng xinh đẹp, lòng anh có chút ngứa ngáy. Nhưng anh cũng biết, dù có thuyết phục con hổ ở lại, sợ rằng cũng sẽ lành ít dữ nhiều. Dễ dàng thu hút những bầy hổ khác đến, đến lúc đó càng thêm nguy hiểm.
“Mau lăn đi, nói cho người trong tộc của ngươi, ta cùng Bé Chinh không phải là loại dễ động tới, lần sau nếu các ngươi lại dám đến gây sự, ta không chắc cái xác của các ngươi còn nguyên vẹn trở về!”
Lão hổ xoay người bò dậy, ánh mắt phức tạp khó hiểu nhìn Ninh Chinh, sau đó chuyển tới Ninh Phỉ. Ninh Phỉ là thú nhân đầu tiên mà hắn thấy dùng bộ dạng con người để chiến đấu, và cũng là thú nhân đầu tiên mang sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Linh miêu này… Về sau tốt nhất đừng để rơi vào tay mình.
Nó hung ác mà nghĩ, lui lại mấy bước, lại lui vài bước, sau đó xoay người bỏ chạy.
Ninh Chinh quỳ rạp trên mặt đất, liếm những vết thương do cuộc chiến gây ra, tâm trạng hết sức hụt hẫng.
“Người trong tộc của mày…” Ninh Phỉ mím môi, hỏi: “Đều ngu xuẩn như vậy sao?”
Ninh Chinh ngẩn người một chút, hắn lắc đầu nói: “Cha mẹ ta đều rất tốt.”
Ninh Phỉ cũng cảm thấy mình hỏi vấn đề này có chút ngốc, anh xoa nhẹ đầu hắn, thở dài nói: “Được rồi, ngươi có thể đứng lên không? Trở về đi, thuốc ở…” Anh đang nói bỗng dừng lại, hai mắt như ánh sao tỏa ánh sáng giữa trời đêm.
Anh thấy được một mảnh tam thất khô héo!!
Bởi vì ngày thường anh bận bịu dự trữ đồ ăn cho mùa đông, trong nhà cũng có bột tam thất dùng để cầm máu và giảm viêm, nên khi ra ngoài cũng không để ý nhiều. Nhưng ai mà ngờ đến, ngày hôm nay được chiêm nghiệm một tác phẩm lớn như thế này!
Cây tam thất hoang dã!!
Anh nhanh chóng thu mảnh tam thất nhỏ vào không gian, nghe thấy tiếng nhắc nhở nhận được 30 điểm, cả người đột nhiên thấy không khỏe.
Thảo dược lại nhận được điểm cao như vậy sao???
Trong đầu Ninh Phỉ chợt nhớ lại những loại thảo dược mà anh đã được dạy, trong lòng nảy sinh sự vui mừng và phấn khích. Hồi ấy Ninh Chinh bị thương, vì hoảng loạn và luống cuống nên anh không thể nghĩ đến bất kì loại thảo dược nào có thể cầm máu, cho đến khi anh được hệ thống trợ giúp và nợ bột Tam Thất. Mãi về sau, khi tích trữ lương thực, anh lại chủ quan bỏ qua thứ thảo dược có thể giúp anh tích một số điểm không hề nhỏ, nhưng hôm nay lại có cơ hội hấp dẫn đến thế, một mảnh tam thất, khiến anh cảm thấy thật may mắn.
Đáng tiếc hiện tại đã cuối mùa thu, rất nhiều thảo dược hoàn toàn khô héo, nếu không phải anh có ấn tượng rất sâu với lá tam thất, sợ là cũng không nhận ra.
Ninh Phỉ lấy từ trong không gian ra một ống tre, bên trong chứa đầy nước suối trong vắt. Anh dùng nước suối nhẹ nhàng rửa lên vết thương của hổ trắng, đôi tay cầm chùy hung dữ ấy bây giờ lại cẩn thận, tỉ mỉ chà sạch vụn đất và lá cỏ dính vào, sau đó anh lấy phần tam thất còn sót lại, xay nhuyễn thành bột, chu đáo rắc lên vết thương của Ninh Chinh.
Ninh Chinh ngây ra một lúc, với bản tính của loài mèo, hắn liếm miệng vết thương đã đắp thảo dược, sắc mặt lập tức vặn vẹo, không ngừng nhổ nước miếng.
“Đừng liếm!” Ninh Phỉ bôi cho hắn một lớp thảo dược thật dày, nhìn máu của Ninh Chinh không còn chảy nữa, lo lắng trong lòng anh cuối cùng cũng nguôi ngoai, “Đi, về nhà!”
Nhưng có việc Ninh Phỉ không biết, chính là trận ác chiến của hai hổ một linh miêu này đã nhanh chóng bị truyền ra ngoài, không ít các bộ lạc nhỏ gần đó đều nghe nói tới.
– – Linh miêu kia, lúc đánh nhau vậy mà dùng một cây gậy!
– – Cây gậy kia rất kỳ quái, mặt trên toàn là chạc cây!
– – Chỉ là linh miêu cũng dám đánh nhau với hổ, quả thực điên rồi!
– – Tên đó ở cùng hổ trắng kia, vì sao linh miêu lại ở cùng hổ?
Kết luận là: Con linh miêu kia chắc chắn là có bệnh!!
Ở địa bàn của Ninh Chinh từng có hai ba bộ lạc linh miêu nhỏ, ban đầu khi bọn họ nghe được lời đồn, còn có ý định mang “Đứa trẻ đáng thương bị lạc ở bên ngoài” về, nhưng khi nghe nói anh ở cùng hổ, suy nghĩ này lập tức bị dẹp bỏ.
Một con linh miêu lại ở cùng với hổ trắng, có thể là thứ tốt đẹp gì chứ?
Ninh Phỉ hoàn toàn không biết bản thân anh đã biến thành một linh miêu không bình thường, anh chậm rãi đi cùng Ninh Chinh về nhà, có chút nhàm chán do không khí quá yên tĩnh, anh vừa đi vừa ngâm nga hát.
“Chúng ta là người tham gia quân ngũ ~~ chính là không giống nhau…”
Ninh Chinh nghe không hiểu, chỉ nhìn anh.
Ninh Phỉ ca một bài, tuy có chút không hài lòng nhưng vẫn sờ sờ cằm, nhìn qua khán giả duy nhất mà đắc ý: “Thế nào? Có phải là rất hay đúng không?”
Ninh Chinh lại bắt đầu rối rắm.
Dễ nghe? Cũng không hẳn, hắn không nghe ra lời ca ca ngao ngao gào nửa ngày rốt cuộc có ý gì. Nhưng là nếu ca ca đã hỏi dễ nghe hay không…
“Dễ nghe.” Hắn nói.
Khi nghe được lời khen anh vô cùng vui vẻ, trước kia anh cũng ngẫu nhiên đi KTV cùng đồng đội, nhưng đồng đội căn bản không cho anh cất tiếng hát. Nhìn xem, bây giờ toàn bộ rừng sâu đã trở thành sân khấu của anh, một mình anh thể hiện, một mình anh sáng tạo mà không cần quan tâm tới bất kì điều gì, anh vô cùng sảng khoái.
Nghĩ như vậy, một cỗ hào khí dâng lên tràn ngập trong lòng Ninh Phỉ, anh vừa vung chùy trong tay ca hát, vừa tận hưởng buổi biểu diễn của bản thân.
Từ Bắc Kinh, Kim Sơn đến sông Lưu Dương, lại từ hy vọng cho đồng ruộng tươi tốt anh niềm vui trở về sau cuộc chiến. Mãi cho đến khi về tới cửa nhà, mới miệng lưỡi khô khốc mà dừng lại.
Ninh Chinh thở ra một cách nhẹ nhõm như đã trút mọi muộn phiền, hắn cảm thấy bản thân chưa bị ngất đi đã là một kỳ tích rồi. Có quỷ mới biết trên đường hắn muốn chạy trốn bao nhiêu, ca ca của hắn gào thét vô cùng khó nghe.
Hơn nữa hắn lại còn nghe không hiểu.
Ninh Phỉ để cho hắn nghỉ ngơi, anh lần mò tìm được cây gậy chắc chắn đủ một người sử dụng, cạy tảng đá lớn bị chắn trước cửa, sau đó bắt đầu tự hào khoe khoang: “Tao nói cho mày biết, trước đây tao chính là ca thần! Ca thần, mày biết là gì không? Đó là người hát siêu hay. Trên sân khấu lớn, khi tao bắt đầu hát, không ai có thể vượt được tao, tao nghĩ rằng đội trưởng chắc chắn đang ghen tị với tao, nhiều lúc hắn còn không cho tao hát, nói rằng tao hát bị lạc nhịp, chuyện này sao có thể chứ? Bé Chinh, mày nói cho tao biết, tao có hát lạc nhịp không?”
Ninh Chinh bày ra bộ dạng yếu ớt, gác đầu lên hai chân trước không buồn nhìn Ninh Phỉ lấy một cái.
Hắn không hiểu không lạc nhịp là có ý gì, hắn chỉ biết thực sự thật rất khó nghe…
Anh tự nói chuyện với bản thân một tràng dài, nhưng anh thực sự đã bất mãn tới nỗi chẳng muốn nhận bất kì câu trả lời nào, chỉ là khoảng thời gian này anh đã kìm chế rất nhiều, khó có được một cơ hội không bị quấy rầy, đương nhiên muốn cất tiếng hát. Nhưng anh biết, bây giờ dù có muốn hát thì cũng không được, nơi như thế này thực không thích hợp để ca hát mỗi ngày, bởi vì có thể dễ dàng thu hút những kẻ săn mồi, không hề an toàn một chút nào.
Anh nhớ cái cảnh chỉ cần anh cất một tiếng hát lên, đồng đội sẽ túm lấy cổ áo anh, đè anh ra mà đánh ngay trong trong kí túc xá, nghĩ đến đây anh không nhịn được mà thở dài.
Ninh Chinh giật giật lỗ tai, hắn nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ kia, không rõ nguyên do ngẩng đầu lên.
Ninh Phỉ dọn dẹp xong cửa ra vào, ngước lên nhìn sắc trời. Ánh chiều tà le lói qua từng tán cây, ánh sáng ấy cũng dừng lại trên gương mặt anh, phác thảo ra từng đường nét xinh đẹp, nó giống một tác phẩm nghệ thuật của một người họa sĩ dùng cả cuộc đời để vẽ lên.
Chỉ là Ninh Chinh có thể thấy được một loại biểu cảm khổ sở từ trên mặt ca ca.
Vì sao lại khổ sở?
Ngươi cũng nhớ tới cha mẹ sao?
Ninh Phỉ dùng sức chà xát mặt, anh đi vào hang động, đống lửa đã lụi tàn từ lâu, anh muốn nhanh chóng nhóm lại một đống lửa khác trước khi trời tối.
Ninh Chinh đi theo phía sau anh, nhìn Ninh Phỉ buộc một sợi dây thừng xoắn vào một nhánh trúc, giữa dây cắm một thanh gỗ khô. Sau đó lại nhặt một cây gỗ đã cháy đen hết một nửa, đào cái động ở chỗ tối.
“Bé Chinh, mày xem, nếu về sau mày có thể biến thành người, muốn nhóm lửa, nhất định phải làm theo tao.” Ninh Phỉ cố định chắc gậy gỗ ở giữa dây thừng, sau đó kéo dây thừng sang hai bên. Thanh gỗ theo lực kéo của dây thừng mà xoay vòng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, đã có khói trắng lượn lờ bốc lên.
Trong hang động một lần nữa khôi phục ánh sáng cùng nhiệt độ, Ninh Phỉ đứng lên đi kiểm tra lương thực dự trữ. Rất tốt, lương thực dự trữ cũng không vì trong nhà không ai trông coi mà bị hư. Tiếp theo, anh lấy nửa bình gốm đựng nước, bỏ thêm một ít thịt khô, nấm, hạt bắp vào, sau đó đặt trên lửa bắt đầu nấu.
“Ca ca…” Ninh Chinh nhìn Ninh Phỉ nửa ngày, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Nhìn ngươi có vẻ rất khổ sở, vì sao vậy?”