Chương 17: Ngã về không
Lão Chike lập tức tái xanh mặt, rõ ràng vừa nãy chính mắt ông ta thấy Linh Lan làm vỡ ly rượu. Không lý nào cô ta có thể lợi hại đến nổi có thể qua mặt người của hắn, hoặc rất có thể ông ta đã quá coi thường người con gái nhìn có vẻ yếu đuối này.
Mạc Hạo Hiên tiến đến cạnh Linh Lan cướp ly rượu trên tay cô tiện thể anh nắm lấy tên đàn em lão Chike đổ thẳng ly rượu vào miệng của anh ta. Rất nhanh chất độc được thể hiện, anh ta đau đớn tay ôm vùng cổ, ngã xuống nền đất chết trong tức khắc.
Đàn em của Mạc Hạo Hiên làm việc rất chuyên nghiệp, người vừa chết lập có hai chiếc xe Audi A8. Mạc Hạo Hiên nắm lấy Linh Lan cho vào xe, hành động xảy ra chưa đầy mười giây. Tình hình không cho phép Chike không hành động. Một ăn cả ngả về không, lão phất tay phía trên tầng ba một đám người của lão chỉa súng về phía Mạc Hạo Hiên mà xả súng, tiếng súng rền vang cả bầu trời.
Linh Lan vừa lấy lại tinh thần sau khi bị Mạc Hạo Hiên quăng mạnh vào xe, bên tai lại dồn dập tiếng súng, mưa đạn. Dù nghe rất nhiều lần tiếng súng như thế này, nhưng không hiểu sao nó vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu mỗi khi nó cất lên.
Khốn kiếp, vừa nãy cô định cho lão Chike một que tiêu nhưng chưa kịp hành động gì đã bị Mạc Hạo Hiên nhanh tay hơn tấn vào xe từ đời nào. Que tiêu là một loại vũ khí tương tự như kim châm nhưng bằng gỗ do chính tay cô sáng chế, được áo qua một lớp chất độc kịch độc ở phần đầu nhọn, dùng trong những trường hợp không thể lấy lại vũ khí như thế này.
Nhớ lại tốc độ và số lượng đạn vừa rồi liên tiếp va chạm vào cửa xe khi cô vừa đóng cửa xe khiến cô rùng mình. Nếu lúc đó cô chỉ cần chậm một khắc thôi rất có thể tính mạng cũng không được bảo toàn.
Linh Lan đưa mắt nhìn lấy khuôn mặt không có chút biến sắc nào của Mạc Hạo Hiên. Cô bất giác ngưỡng mộ con người trước tầm mắt, anh ta thực sự rất tài giỏi nhạy bén trong mọi tình huống. Khả năng phán đoán vấn đề của Mạc Hạo Hiên ở một tầm cao khó ai có thể vượt qua.
Bắt gặp ánh mắt Linh Lan nhìn mình, Mạc Hạo Hiên đặt bàn tay mạnh mẽ của mình lên đỉnh đầu của cô, cất chất giọng ngạo mạn quen thuộc nhưng lần này có pha chút nhẹ nhàng bên trong: “Khá lắm.”
Mắt Linh Lan mở to ra, Mạc Hạo Hiên khen người khác là chuyện khó có thể chấp nhận được. Chuyện này còn khó chấp nhận hơn chuyện sao hỏa đâm vào Trái Đất, chó kêu tiếng mèo.
Linh Lan trưng nét mặt ngạc nhiên, Mạc Hạo Hiên xoa nhẹ nhàng bàn tay lên tóc cô. Cảm nhận sự mượt mà của nó, khiến anh cảm thấy có chút yên bình.
Không khí yên bình bên trong chiếc xe Audi A8 được cải tiến lên rất nhiều lần của Mạc Hạo Hiên. Đã quên rằng phía sau còn có một đàn kiến đang đuổi theo họ, liên tục xả súng.. Linh Lan nghe tiếng đạn va chạm vào cửa kín sau, cô đưa mắt nhìn ra sau. Mạc Hạo Hiên khẽ chau mày, tỏ vẻ khó chịu với lũ kiến không biết lượng sức mình.
Linh Lan cảm giác eo mình bị giữ chặt, đưa mắt nhìn thì ra là tay của Mạc Hạo Hiên đang xiết chặc cơ thể cô và người mình. Anh đang sợ cô lại làm chuyện nguy hiểm, nếu cô dám làm trái lệnh của anh, Mạc Hạo Hiên này cũng không ngừng ngạo mà bóp chết cô.
“Cho xe chạy chậm lại.” Mạc Hạo Hiên dùng ngữ điệu tức giận ra lệnh, cửa kính được hạ xuống. Mặc dù biết với tốc độ của Thanh Long chuyện cắt đuôi bọn nhãi này là chuyện rất bình thường, chỉ đáng tiếc hôm nay anh không muốn tha cho bất kỳ kẻ nào dám khiêu khích Mạc Hạo Hiên này.
Thanh Long giảm gần phân nữa vận tốc ban đầu của xe. Người của lão Chike không nhận ra bất thường, vẫn ngày càng gần với xe của Mạc Hạo Hiên. Một tay Mạc Hạo Hiên vẫn cứ ôm chặt eo của Linh Lan, tay còn lại anh đưa khỏi cửa sổ. Nòng súng hướng về phía sau, mắt nhìn thẳng vào gương chiếu hậu, tập trung cao độ, Mạc Hạo Hiên định bắn thông qua gương chiếu hậu.
Sau đó là tiếng súng bắn liên tục của Mạc Hạo Hiên, mỗi viên đạn được xuất phát từ súng của anh điều trúng vào bánh xe của đối thủ. Linh Lan ngạc nhiên, nhìn cánh tay cầm súng của Mạc Hạo Hiên không hề động đậy do lực cây súng cộng với khả năng chính xác của từng viên đạn. Cô từng rất hãnh diện với khả năng ngắm bắn mục tiêu của mình nhưng giờ cũng phải e thẹn khi đứng trước Mạc Hạo Hiên. Rút tay vào xe khi đã khiến cho bọn nhãi ranh chết trong đống lửa sáng chói phía sau, tiện thể anh thổi nhẹ thuốc súng trên nòng súng.
Anh quăng khẩu súng lên ghế phụ lái cạnh Thanh Long, lạnh lùng: “Diệt toàn bộ.” Tuy nhiên lực xiếc ở eo của Linh Lan có phần nhẹ hơn nhưng vẫn anh vẫn không buông. Thanh Long dạ một tiếng rồi đánh lái vòng lại.
Trước mắt cô bây giờ không còn là ngôi biện thự tráng lệ cách đây chưa đầy ba mươi phút mà là một đóng đổ nát. Khung cảnh như vừa trải qua trận boom ác liệt, Linh Lan đứng cạnh Thanh Long cười trừ: “Đây có phải là hơi mạnh tay không?”
“Một khi đã tiêu diệt phải diệt tận gốc, có cơ hội tốt thử boom không dùng có phải quá lãng phí không?” Với chất giọng mười phần thì hết tám chín phần khoái chí của Thanh Long có vẻ anh ta thích khung cảnh này lắm, đàn em của Mạc Hạo Hiên đúng là có phần khác. Không nghe Linh Lan lên tiếng, Thanh Long nói tiếp: “Việc giết chết và hành động tàn nhẫn này nhằm răng đe những bọn muốn động đến Mạc đại ca, đồng thời cũng đang tạo cho Hàn gia cô một vỏ bọc dày đấy.”
Lần này chuyện xảy ra cũng chỉ vì lão Chike động đến Hàn gia, Mạc Hạo Hiên mới có cơ hội nhúng tay vào. Thêm vào đó hắn ta lại cả gan ám sát Mạc Hạo Hiên, nhưng diệt toàn bộ có phần hơi tàn nhẫn. Đây không phải diệt một mình Chike mà diệt toàn bộ bên trong đó có những người vô tội, họ không đáng chết.
Mạc Hạo Hiên quan sát sắc mặt của Linh Lan, lần này anh hiểu cô đang nghĩ gì: “Cái đáng chết của bọn chúng là đi theo lão Chike.” Quay sang Thanh Long, anh cất giọng lạnh hơn gấp đôi: “Chike.”
Thứ Mạc Hạo Hiên muốn biết chính là kết quả, không cần quá trình là thế nào. Anh có thể một phát tiễn tên đó đi, tuy nhiên vấn đề này xuất phát từ mẫu thuẫn của Hàn gia. Nếu hấp tấp thì cả giới hắc đạo này đối xử với Hàn gia sẽ khẩu phục nhưng tâm không phục. Cho dù trong giới này không ai dám lên tiếng chất vấn hành động của Mạc Hạo Hiên nhưng chắc chắn anh không cản được suy nghĩ của bọn họ. Muốn người khác tâm phục, khẩu cũng phục lằng nhằng một xíu cũng chẳng sao.
Thanh Long nhận thấy từ khi cô gái Linh Lan này xuất hiện, hình như đại ca lạnh nhạt với anh nhiều hơn. Tuy nhiên đối với cô thì đại ca lại đối xử nhẹ nhàng rất nhiều. Thật không công bằng!
“Lão ta bị giết tại chỗ rồi ạ.” A Hạo đứng kế Thanh Long báo cáo.
“Phần còn lại giao cho cậu.” Mạc Hạo Hiên phất tay ra hiệu cho Thanh Long. Sau đó mạnh bạo nắm lấy tay của Linh Lan lên xe. Cô vừa lên xe, Mạc Hạo Hiên lạnh lùng: “Cô chỉ có thể đứng cạnh tôi, nếu tôi thấy cô vô thức tiến về phía tên Thanh Long đó một lần nữa, tôi sẽ mang miệng cô lại.”
Anh không biết vì sao bản thân lại cảm thấy khó chịu khi thấy cô cười nói với một người khác mà người đó lại không phải là anh. Chỉ biết mỗi khi cô cười nói với người đàn ông nào khác, anh sẽ dân lên cảm giác muốn giết chết tên đó ngay lập tức. Anh chỉ biết người mà Mạc Hạo Hiên này muốn có, chắc chắn sẽ có, không cần biết sử dụng thủ đoạn gì.