Chương 5: Đối đáp trong mật thất
Đi qua hết căn phòng, Liễu Trường Lệnh mở thêm một cánh cửa gỗ phía bên trong nữa, không gian bên trong cửa rất nhỏ, chỉ đặt vừa hai cái tủ gỗ. Liễu Trường Lệnh mở cửa tủ, lấy ra một chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi, phủi phủi vài cái rồi mang ra đặt lên bàn vuông bên ngoài.
Sau khi đặt hộp gỗ lên bàn, đáy mắt Liễu Trường Lệnh thoáng qua một chút do dự nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đưa tay lên đầu rút cây trâm màu đỏ thẫm xuống, tra đầu trâm vào ổ khóa.’Cạch’ một tiếng, nắp vòm của chiếc hộp mở ra, nâng khối gỗ hình tròn bên trong lên. Liễu Trường Lệnh xoay đầu sau của trâm lại, nhẹ nhàng tháo đuôi trâm lấy chiếc kim vàng rỗng ruột cắm vào cái lỗ nhỏ xíu trên khối gỗ tròn, ngay lập tức khối gỗ tách làm sáu cánh mở bung ra. Bên trong là hai lọ sứ nhỏ tầm ngón tay cái. Hắn cầm cả hai lọ bỏ vào tay áo rồi tháo sợi dây đeo khóa trường mệnh trên cổ xuống đặt vào chỗ hai lọ sứ vừa lấy. Ngón tay Liễu Trường Lệnh nhẹ nhàng vuốt ve khóa trường mệnh vài cái rồi mới rút kim vàng ra, sáu cánh gỗ liền ốp lại thành khối tròn như ban đầu, không nhìn ra chỗ nối trên đó.
Liễu Trường Lệnh thất thần nhìn khối gỗ tròn một lúc lâu, tâm sự trùng trùng hiện lên trên mặt. Cuối cùng, hắn dùng hai tay nâng hai bên nắp vòm khép lại. Chiếc hộp vang lên một tiếng ‘cạch’ liền trở lại nguyên trạng như ban đầu, hắn thầm thì với hộp gỗ: “Mẫu thân, đã đến lúc hài nhi dùng đến thứ này rồi. Đa ta người đã lưu lại cho con một vật bảo mệnh tốt thế này. Con đã chọn đi con đường này rồi thì nhất định con sẽ đi thật tốt, cũng sẽ bảo vệ phụ thân, Liễu gia và Liễu gia quân thật tốt, người hãy tin tưởng hài nhi, an tâm yên nghỉ đi.”
Nói rồi, Liễu Trường Lệnh ngẩng đầu nhìn cành mai trắng được chạm nổi trên tường. Trên cả cành mai chỉ có hai đóa mai đỏ, còn lại đều là mai trắng nhụy đen. Dưới gốc mai là hàng chữ ‘Hoàng gia đa nghi. Giết hại trung lương. Dung gia tuyệt hậu. Phu quân đề phòng. Bảo mệnh Liễu gia.’được cắt từ góc rèm trướng năm xưa. Chất máu khô hóa đen theo thời gian lặng yên trôi đi, vẫn không chút nào nhạt nhòa tang thương xưa cũ.
Không biết từ lúc nào Liễu Trường Lệnh đã đi tới đứng trước bức tường, ngẩn người đứng yên nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó. Tâm trí mơ hồ trở lại những đêm chỉ có phụ thân bên cạnh dạy hắn từng nét chữ, từng chiêu thức võ công. Mỗi đêm đều vất vả ôn văn luyện võ, gần như đêm nào cũng miệt mài gần hết canh 5 mới ngủ, lúc ngủ dậy thì đã qua giờ Ngọ ba khắc. Từ đó lại phải giả vờ lười biếng ham ăn ham chơi đến canh 1.
Cuộc sống giấu giấu che che cứ thế đã qua được 15 năm. Ngày nhũ nương chết, bà chỉ nắm tay hắn nói ‘Hãy sống thật tốt’, cứ lặp đi lặp lại đến lúc trút hơi thở sau cùng. Nhưng mà cuộc đời hắn làm sao mới tốt đây?
Vứt bỏ phụ thân, vứt bỏ Định Quốc An phủ, vứt bỏ Liễu gia quân để chạy đi tìm cuộc sống an bình riêng mình sao? Nếu như thế thì những người hắn bỏ lại thì sẽ ra sao đây? Hắn có còn là Liễu Trường Lệnh không? Có xứng với phụ mẫu, với tổ tiên họ Liễu và có xứng với bách tính Bình Nguyên và Từ Ức không?
Liễu Trường Lệnh hắn không thể, hắn không làm được. Trách nhiệm trên vai hắn không luận nam nữ, huyết hải thâm thù không luận nam nữ, sự bình an của hàng vạn binh lính Liễu gia quân cùng bách tính Bình Nguyên và Từ Ức không luận nam nữ. Huống chi Liễu gia hôm nay cũng chỉ còn hắn là đời sau mà thôi, hắn không gánh vác thì ai sẽ gánh vác đây?
Bảo hắn sống chui sống nhủi, phủi bỏ họ tịch, có tên không dám nhận một cách hèn hạ yếu đuối thì hắn càng làm không được. Liễu Trường Lệnh hắn không làm được.
“Lệnh nhi, con quyết định dùng thứ đó bây giờ có quá vội vàng không?”
Liễu Trường Lệnh ngẩn ngơ hồi lâu, nhập tâm đến mức có người bước đến gần cũng không biết. Bất chợt nghe tiếng nói mới giật mình quay lại: “Phụ thân, người vào lúc nào mà con không hay?”
“Ta vào được một lúc rồi, thấy con đứng ngẩn ở đây không có chút cảnh giác nào.” Liễu Trường Minh ngồi xuống ghế, thuận tay cầm chiếc trâm chìa khóa lên, vừa ngắm nghía vừa nói: “Nói cho phụ thân nghe xem, trong lòng con đang suy tính việc gì?”
Liễu Trường Lệnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, do dự một lúc mới nói: “Phụ thân, thời gian tới hài nhi sẽ phải vào Nội Đình rồi. Phụ tử cách trở ngàn dặm xa xôi không thể tự do về thăm nom người, để phụ thân một mình ở đây con thực sự không yên tâm.”
Liễu Trường Minh đưa tay ra, Liễu Trường Lệnh đặt tay mình vào. Liễu Trường Minh đau lòng lật xem bàn tay của con mình. Lòng bàn tay không mịn màng mà có chút thô ráp, ngón tay tuy dài nhưng không mảnh mai trắng đẹp lại có chút gân xanh.
Liễu Trường Minh nhẹ nhàng siết lấy bàn tay của Liễu Trường Lệnh, thở dài nói: “Lệnh nhi, dù sao thân phận của con cũng là nữ tử, gánh nặng giang sơn phía Nam này.. hay là con từ bỏ đi. Mang theo Hồng Nhi Lam Nhi rời khỏi Bình Nguyên làm lại cuộc đời. Không cần lăn lộn trong cái vòng tranh đoạt nữa, cũng không cần phải yên cương gió ngựa bôn ba tắm máu sa trường.”
Liễu Trường Lệnh đáy mắt bất chợt âm u rút tay lại, nét đanh thép cương nghị hiện lên khuôn mặt làm lộ ra chút khí tức quyết tuyệt. Hắn quay lại trước bức tường chạm hoa mai trắng, đưa tay sờ lên thân cây men dần đến hai đóa hoa màu đỏ. Trong giọng nói phảng phất bi phẫn mông lung: “Phụ thân đây là muốn Liễu Trường Lệnh con vứt bỏ gia tộc, vứt bỏ binh lính Liễu gia quân cùng bách tính Bình Nguyên – Từ Ức mà rời đi sao?”
Nhận thấy sự tức giận của Liễu Trường Lệnh được ghìm nén trong âm điệu, Liễu Trường Minh có chút ngỡ ngàng, xoa dịu nói: “Lệnh nhi, phụ thân chỉ mong con được sống cho chính mình, không cần phải vì bất cứ một nguyên nhân nào mà hi sinh bản thân, hi sinh cả cuộc đời mình, như vậy thực sự không đáng đâu con.”
Ánh mắt Liễu Trường Lệnh trong suốt long lanh, trong đáy mắt chất chứa đau thương khó tả nhìn chằm chằm hai đóa hoa mai đỏ, bàn tay nhẹ nhàng nâng niu trân trọng sờ qua sờ lại nhiều lần, nói với Liễu Trường Minh: “Liễu Trường Lệnh con được sinh ra từ hai gia tộc lớn nhưng ngày chào đời thì ngoại tộc diệt vong, ngày đầy tháng thì mẫu thân lìa đời. Triều đình phong phụ thân làm Định Quốc An công, đem Bình Nguyên – Từ Ức giao vào tay người. Ngoài mặt thì là đất phong, là ngoại lệ duy nhất từ cổ chí kim trao đất cho Định Quốc An công, đưa người đứng lên vị trí dưới một người trên vạn người, hằng năm đều thưởng vàng bạc trân kỳ dị bảo phong phú, mỗi lần trao thưởng đều đánh trống khua chiêng vang dội để khắp bá quan văn võ nhìn thấy. Thực chất ý đồ bên trong là gì, phụ thân thực sự không biết hay người luôn cố gắng giả vờ không biết?”
Liễu Trường Lệnh quay người, mắt đối mắt với Liễu Trường Minh, lời nói càng lúc càng trở nên sắc bén gay gắt: “Bên trong không phải là sự tính toán nhỏ mọn của Hoàng đế sao phụ thân? Lão hồ ly già đó đem Bình Nguyên – Từ Ức giao vào tay người để khiến người phải bán mạng bảo vệ. Đất phong càng rộng càng khó quản lý, chỉ cần xảy ra chuyện đủ lớn thì lão ta có đủ lý do để gỡ mấy cái đầu của nhà họ Liễu rồi. Tỵ Sung Quốc và Mạc Cách Tộc hiếu chiến mưu mô, lão ta lại mang hết trách nhiệm phía Nam đặt hết lên vai Liễu gia, chẳng phải muốn biến Bình Nguyên – Từ Ức này thành cái lồng giam, giam người suốt đời ở lại nơi này sao?”
Liễu Trường Lệnh lòng đầy phẫn nộ, từng bước từng bước đi về phía Liễu Trường Minh, không ngừng dồn ép: “Trong lòng người thực ra cũng biết rất rõ, nếu Định Quốc An công rời Bình Nguyên một bước thôi thì Liễu gia lẫn bách tính Bình Nguyên sẽ gặp chuyện gì đúng không?”
Liễu Trường Minh sững sờ nhìn Liễu Trường Lệnh đứng lại trước mặt mình, cổ họng ông nghẹn ứ đắng cay. Liễu Trường Lệnh lại tiếp tục nói: “Triều đình ra chiếu chỉ ban ấn đổi tên binh lính phía Nam An Hà thành Liễu gia quân, đem toàn bộ gắn chặt vào hai chữ ‘Liễu Gia’. Mỹ danh thì đẹp đấy, nhưng nếu có một ngày Liễu gia quân chiến bại thì sao, có phải lão ta sẽ đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên Liễu gia không? Và nếu một ngày, lão hồ ly già đó nghe lời nịnh thần xúc xiểm thêu dệt nghi ngờ Liễu gia hai lòng, mang đại quân An Hà tiến về phía Nam giết sạch Liễu gia quân thì cũng có thể đường đường chính chính bố cáo thiên hạ Liễu gia quân tạo phản đáng chết, triều đình vì đại cục An Hà nên thanh lý môn hộ phản tặc mà thôi.” Nói đến đây dường như âm giọng của Liễu Trường Lệnh đã trở thành rít từng tiếng qua kẽ răng: “Điều này phụ thân luôn hiểu rõ, chỉ là chưa từng nói ra, không thể nói ra.”
Liễu Trường Minh hơi thở dần mất ổn định, hai tay nắm chặt lại, run rẩy lên tiếng: “Lệnh nhi, con..”
Hai tay của Liễu Trường Lệnh ấn nhẹ vai Liễu Trường Minh để ông ngồi xuống ghế, giọng nói có chút hòa hoãn: “Ngày phụ thân phong quan tước vị, rõ ràng trong thánh chỉ nói là sẽ tha mạng cho mẫu thân, chỉ tước bỏ họ tịch và cả đời chỉ ở trong Liễu phủ mà thôi. Cuối cùng vẫn là âm thầm ép mẫu thân uống độc dược bỏ mạng, hoàn toàn diệt sạch Dung gia. Đem những người từng qua lại với Dung gia toàn bộ giết hết cả nhà. Cả Triệu gia cũng không tha một mạng nào, dù cho lúc đó Triệu gia có một tức phụ mang thai và hai đứa trẻ chưa đầy 3 tuổi. Và hơn hết, nếu hôm đầy tháng không có Ninh ca, e rằng Trường Lệnh con đây thân xác đã không còn rồi.”
Nắm tay Liễu Trường Minh ngày càng siết chặt hơn, trên trán cũng nổi một tầng gân xanh. Liễu Trường Lệnh ngồi xổm xuống trước mặt Liễu Trường Minh, đem hai bàn tay chai sần của ông áp lên mặt mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt Liễu Trường Minh nói: “Năm đó, Hoàng đế phong một đứa trẻ vừa đầy tháng làm Thế tử, nhưng nếu Thế tử Liễu gia văn võ song toàn, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung thì Liễu gia liệu có còn tồn tại không? Hoặc nếu Thế tử Liễu gia là nữ nhi, không thể kế tự thì Liễu gia quân có còn nằm trong tay phụ thân không? Và nếu năm xưa phụ thân không đứng trước linh cửu của mẫu thân và ca ca lập lời thề cả đời không cưới kế thê, không nạp thiếp thất thì liệu bây giờ phụ tử chúng ta có thể ngồi đây nhắc lại chuyện cũ không?”
Liễu Trường Lệnh thở dài một hơi, dùng ánh mắt thâm tình nhìn Liễu Trường Minh, nhẹ nhàng nói tiếp: “Phụ thân, là Thế tử Định Quốc An ăn chơi vô dụng, là thiếu gia Liễu gia chỉ có một người nối dòng, là phụ thân chôn chân suốt đời ở Bình Nguyên mới đổi lấy được hôm nay. Trường Lệnh có thể vứt bỏ phụ thân và trên dưới Liễu gia quân sao, có thể vứt bỏ bách tính lê dân trăm họ ở Bình Nguyên và Từ Ức sao? Nếu một đời của Trường Lệnh con có thể đổi lấy cuộc đời của trăm vạn người, hài nhi thấy vô cùng xứng đáng!”
Liễu Trường Lệnh đứng lên, sống lưng thẳng tắp đứng bên cạnh hộp gỗ. Ngón tay vừa vuốt theo mép hoa văn trên đó, vừa nhẹ nhàng nói: “Món đồ này sẽ giúp hài nhi bảo toàn bí mật tốt hơn, trừ phi người khác giết hài nhi rồi lột sạch y phục mới có thể biết được, ngoài ra tuyệt đối sẽ không thể phát hiện. Mẫu thân để lại thứ này, ắt hẳn là có lòng tin ở hài nhi.”
Liễu Trường Minh thở dài một hơi, ánh mắt dường như già thêm 10 tuổi, sống lưng bỗng có cảm giác thật mỏi mệt. Nhìn bóng lưng Liễu Trường Lệnh kiên cường, trong lòng ông ngổn ngang cảm xúc, vừa an tâm lại vừa đau xót. Đứa con này từ khi sinh ra đến bây giờ đã chịu quá nhiều cay đắng, gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm. Ông thực sự không đành lòng nhìn hắn tự hủy đi cuộc đời chính mình. 15 năm qua, hắn đã làm quá tốt, hi sinh quá nhiều rồi.
Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Liễu Trường Minh biết hắn đã quyết định thì khó lòng xoay chuyển được, ông cũng không biết phải xoay chuyển cục diện này thế nào nên chỉ có thể trầm giọng nhắc nhở: “Lệnh nhi, Nội Đình phong ba đều là dưới mặt nước, lòng người cũng kín đáo sâu thẳm, càng là người ôn hòa thì càng phải đề phòng nhiều hơn. Con vào Nội Đình rồi chắn chắn sẽ không ngừng bị lôi kéo, phụ thân hi vọng con bằng bất cứ giá nào cũng không được bước xuống vũng nước đục này. Bảo toàn tính mệnh là trên hết.”
Liễu Trường Lệnh trầm ngâm một lúc, quay người nhìn Liễu Trường Minh, nụ cười có chút bất đắc dĩ nói: “An gia diệt ngoại tộc của con, kìm hãm chúng ta bao năm qua mà chúng ta thân là thần tử không thể phản nghịch giết vua trảm chúa. Dù thế nào đi nữa, huyết hải thâm thù không thể dễ dàng quên đi hay tha thứ, cho nên con cũng sẽ không xưng huynh gọi đệ với các Hoàng tử, càng không giúp đỡ bất cứ vị nào cả. Điều con quan tâm chỉ có phụ thân, Liễu gia quân và bách tính Bình Nguyên – Từ Ức có được bình an hay không thôi. Phụ thân yên tâm, Trường Lệnh tự có cách bảo toàn.”
Liễu Trường Minh lại thở thật dài một hơi, đứng dậy đi tới trước mặt Liễu Trường Lệnh, đặt tay vỗ vỗ lên vai hắn mấy cái, nói: “Con trai ngoan, con trưởng thành rồi. Phụ thân cũng đã già chỉ trông vào con thôi. Liễu gia sau này có con chống đỡ, phụ thân đã yên tâm rồi.”
Liễu Trường Lệnh khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cha mình, hứa hẹn: “Nhất định không để phụ thân thất vọng. Nhưng mà..” Ấp úng một chút, Liễu Trường Lệnh bật cười nói: “Nhưng mà hiện tại con rất đói bụng.”
Liễu Trường Minh cũng bật cười theo, gật gật đầu đáp: “Đi, ra ngoài dùng bữa cùng phụ thân. Lâu rồi chưa cùng con ăn cơm chung.”
Liễu Trường Lệnh đáp ứng một tiếng, mang hộp gỗ cất vào chỗ cũ rồi đưa trâm cài cho Liễu Trường Minh. Sau đó cả hai cùng nhau rời khỏi mật thất.