Chương 18: Đi đường khác
Hai thị vệ lập tức lên ngựa chia hai hướng rời đi, một trong hai người đến Liễu phủ vào đầu canh năm, cửa phủ vẫn đóng im lìm, thị vệ không còn cách nào nên đành đập cửa gọi người. Rất nhanh đã có người ra mở cửa, nhận ra người đến là thị vệ trong đội tuyên chỉ, biết có chuyện gấp nên cũng không hỏi gì thêm mà lập tức gọi người đi thông báo cho Liễu Trường Minh biết. Trong giây lát, cả Liễu phủ đèn sáng bốn phía, Liễu Trường Minh từ hậu viện vội vã đi tới, trung y còn chưa mặc xong, người chưa đến mà đã nghe tiếng: “Thế tử xảy ra chuyện gì, con trai ta xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ vừa nhìn thấy Liễu Trường Minh liền vội vã hành lễ, lúc này Liễu Trường Minh làm sao còn tâm trạng nhận lễ gì nữa, một tay trực tiếp xách vai thị vệ đứng lên, gấp gáp hỏi: “Con ta xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ rút mật hàm từ trong ngực áo ra, hai tay dâng lên: “Đây là thư tín Đại tổng quản sai thuộc hạ giao tận tay Quốc công. Thế tử không sao, chỉ tức giận một lúc thôi.”
“Không sao? Con trai ta xảy ra chuyện gì, ta chôn các ngươi theo bồi táng.” Nói rồi cầm lấy mật hàm mở ra, bên trong có một bức thư ngắn xin Liễu phủ chi viện binh bảo vệ Thế tử về Nội Đình vì vừa gặp phải thích khách. Liễu Trường Minh đọc xong mật hàm liền tức giận vò nát bức thư, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khốn kiếp thật. Vừa ra khỏi Bình Nguyên thành liền gặp thích khách. Các ngươi chán sống rồi.”
Vừa dứt lời, gia đinh vội vã chạy vào báo: “Quốc công, Tống Thôi đã về.”
Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dungThị vệ truyền tin còn nói, hắn đã loáng thoáng nghe Chu Quách nói ông ta được Hoàng thượng bí mật giao cho chuyện xử lý hết những người canh gác hầu hạ vào một ngày gần đây vì muốn giữ bí mật chuyện Hoàng Thượng đã gặp mặt một người lạ mặt vào giữa đêm khuya. Người đó ăn mặc khác thường, dáng đi mạnh mẽ dứt khoát, sau khi gặp mặt Hoàng thượng thì rời đi lúc nào không ai biết, chỉ biết sau đó hai ngày thì thánh chỉ triệu các con em thế gia vào Nội Đình đã được đưa đi bốn phương tám hướng.
Cục diện và nhịp sống ở Nội Đình hiện tại cũng vô cùng hối hả, chính vì việc có nhiều người thân phận cao quý trở về Nội Đình sống nên các nhu yếu phẩm xa xỉ, khế ước nhà đất cũng tăng giá không nhẹ. Quan trọng nhất là có rất nhiều người từ các châu huyện khác cũng đổ về để làm nô bộc mà vẫn không đủ cung ứng. Chính hai người tỷ tỷ của hắn cũng đã vào được Vương phủ của Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử, thêm hắn làm thị vệ đại nội nhiều năm, cuộc sống của phụ mẫu bây giờ cũng tốt hơn rất nhiều.
Tống Thôi nghe hắn ba hoa một lúc cũng nắm được chút ít điều có giá trị, ít ra với tình hình hiện tại thì việc người của Liễu gia bí mật trà trộn vào phủ đệ khác không quá khó. Xem như cũng là một chuyện tốt lành.