Chương 15: Che mắt
Liễu Trường Lệnh nhíu mày, vừa ôm bụng vừa nói: “Thôi nào, đừng có cằn nhằn ta nữa. Nếu ta không tỏ ra rất thích món đó thì làm sao qua mặt được lão cáo già kia. Ải đầu tiên không lọt, sau này làm sao đối phó với hàng trăm con mắt ở Nội Đình? Cô mau mau pha nước cho ta đi, ta đau sắp chết rồi đây này.”
Hồng Nhi lau xong tay cho Liễu Trường Lệnh, lại lấy một chiếc khăn sạch khác thấm mồ hôi đang không ngừng rịn ra trên trán hắn. Lúc này Lam Nhi cũng đưa tới một chén nước gừng mật ong nóng, từng muỗng từng muỗng đút hắn uống hết rồi mới dịu dàng đỡ hắn nằm xuống.
Hồng Nhi đau lòng quỳ xuống một bên, ân cần nhỏ nhẹ: “Thế tử tốt, người nhắm mắt nghỉ một lát cho đỡ đau, Hồng Nhi xoa bụng cho người.”
Liễu Trường Lệnh bình thường rất tự do, ít khi để người khác chăm chút cẩn thận như vậy nhưng lần này không thể kháng cự được nữa bởi vì thực sự dạ dày hắn cực kỳ đau, vừa đau vừa nóng. Thậm chí trên lưng hắn lúc này đã tuôn không ít mồ hôi lạnh nên đành miễn cưỡng để Hồng Nhi xoa bụng.
Đoàn người lại lên đường tầm ba canh giờ, đầu giờ Tuất dừng trước khách điếm ở ngoại ô phía Đông Bình Nguyên thành. Theo thị vệ dò đường báo lại, chiếu theo tốc độ hiện tại thì khoảng một ngày một đêm nữa sẽ nhìn thấy cổng thành Bình Hòa, nhưng nếu trừ cả thời gian ăn uống nghỉ ngơi thì sẽ chậm hơn đôi chút, cùng lắm là đến chiều tối ngày thứ hai là sẽ qua cổng thành Bình Hòa.
Liễu Trường Lệnh sắc mặt nhợt nhạt, mệt mỏi ăn qua loa một chút cháo trắng liền cáo từ trở về phòng. Lam Nhi nhanh nhẹn gọi người mang nước nóng để Liễu Trường Lệnh tắm gội vì suốt dọc đường đi hắn đã đổ rất nhiều mồ hôi. Hồng Nhi cũng cùng về phòng chuẩn bị y phục cho hắn thay đổi. Liễu Tự và Khải Tiệp theo sát họ đi lên lâu, một phân một tất không rời, tầm mắt cũng chưa từng rời khỏi Liễu Trường Lệnh, vô tình tạo nên không khí vô cùng áp bức đối với những người quanh.
Đại Tổng Quản khẽ thở dài nhìn theo bóng lưng Liễu Trường Lệnh đi lên lầu, cảm thấy vị thế tử khôi ngô như bạch ngọc này thực sự quá yếu ớt, mới đi đường chưa đến một ngày mà đã xanh xao như vậy rồi, huống hồ ngưu xa xa hoa lộng lẫy kia di chuyển vô cùng chậm chạp và êm ái. Trừ bữa trứa ăn uống ngon miệng ra thì suốt dọc đường đi đều không ra khỏi ngưu xa, bữa tối thì chỉ ăn hơn nữa chén cháo hoa và vài đũa rau xào, một miếng thịt cũng không hề động tới. Không phải là đã đỗ bệnh rồi đấy chứ?
Giờ này cũng đã là đầu hôm rồi mà còn gọi người mang nước tắm gội, chẳng trách chỉ y phục thôi mà đã là ba rương lớn. Mặc dù đã nghe danh Thế tử Định Quốc An công tính ưa sạch sẽ xa hoa, nhưng sạch đến mức này thì thật sự đúng là tai nghe không bằng mắt thấy. Cả ngày hết ngồi lại nằm trên xe, có người hậu hạ sinh hoạt, lại là mùa thu mát mẻ thì làm sao mà bẩn được. Chỉ có thể là hai nha hoàn kia.. haizzz.. chuyện chăn gối vương tôn công tử đúng là không thể bàn luận được mà. Nếu sự thật đúng là như vậy thì Định Quốc An công đúng là đã dưỡng ra một viên ngọc, nhưng lại là viên ngọc mềm dễ trầy xướt, không chịu được cực nhọc. Bao nhiêu năm qua cũng đã làm khó hắn quá rồi, thật không dễ dàng gì, không dễ dàng gì.
Trong lòng Đại tổng quản cảm thán một hồi lâu, đến khi nhìn lại thì thức ăn trên bàn cũng đã nguội lạnh đi phần nào, nhất thời cũng không còn khẩu vị nữa nên đành buông đũa, bảo thị vệ sai nhà bếp mang lên phòng chút thức ăn khuya sau rồi cũng tự mình đi lên phòng ở hướng đối diện với hướng Liễu Trường Lệnh vừa lên. Mà việc sắp xếp hai căn phòng chính đối diện nhau cũng là ý của Hoàng đế lúc lão chuẩn bị rời Nội Đình, phòng trường hợp bất trắc lại có liên can hoặc liên lụy nhau. Ở đối diện dù sao cũng tiện lợi nhiều bề hơn.
Về phần Liễu Trường Lệnh, sau khi gắng gượng đi lên lầu thì lúc cửa phòng vừa đóng, hắn cũng liền lập tức khụy xuống. Hồng Nhi vội vã đỡ hắn ngồi lên giường, cởi ngoại bào của hắn vắt lên giá, lại tháo giày dưới chân rồi đỡ hắn tựa lưng vào gối mềm.
Thực ra, đối với người bình thường mà nói thì món Tam Xuân Nhục nhúng giấm ớt này là một món ăn khá ngon, điều vị tốt. Nhưng đối với Liễu Trường Lệnh nhiều năm dùng độc, nhiều lần trúng độc thì dạ dày đã sớm bị tàn phá nghiêm trọng. Những món giấm ớt chua cay nồng vị như thế là tối kỵ với hắn. Tuy không đến mức lấy mạng nhưng cái đau rát trong bụng cũng khiến hắn vật vã khổ sở không ít. Thường ngày, thức ăn của hắn đa phần là thanh đạm tươi mới, nghiêng về những món ít cay nồng. Nhưng để tránh tai mắt của những kẻ có âm mưu, buộc lòng hắn phải ăn Tam Xuân Nhục nhúng giấm ớt, đó là cách duy nhất và nhanh nhất loại bỏ những nghi ngờ về việc hắn trúng Cửu Hoa Xà độc nhiều năm trước, cũng bởi vì không lâu trước đây hắn đã suýt mất mạng vì Thất Khiếu Bát Xà độc. Họ đã để tâm như thế, hắn cũng phải dụng tâm gột sạch những chi tiết đáng ngờ, tránh sau này có thêm một Lam Nhi thứ hai thay hắn nhận lấy ám toán.
Hơn ai hết, hắn và Khải Tiệp đều hiểu sự lợi hại của hai loại độc cùng nguồn gốc này, Cửu Hoa Xà và Thất Khiếu Bát Xà độc này khi gặp nhau chính là chí mạng, nhưng nếu tách riêng ra thì Cửu Hoa Xà chuyên đối phó với nam nhân, còn Thất Khiếu Bát Xà độc lại dùng đối phó với nữ nhân. Khi nam nhân trúng Cửu Hoa Xà và nữ nhân trúng Thất Khiếu Bát Xà độc thì đường hậu tự về sau coi như chấm dứt. Cũng có nghĩa là Lam Nhi mãi mãi về sau không thể sinh hài tử, không thể trở thành nữ nhân chân chính nữa. Điều này vô hình lại trở thành một khối u ác tính trong lòng Liễu Trường Lệnh, đối với tương lai của Lam Nhi và cuộc đời về sau của nàng có ảnh hưởng vô cùng to lớn. Hắn cũng không biết phải đối diện thế nào với nàng, không biết an bài ra sao để nàng không chịu thiệt thòi về sau.
Lúc này Hồng Nhi đã tìm trong hộp đồ ra một lọ sứ nhỏ, lấy hai viên thuốc màu đen đưa đến cùng với một ly nước mới phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn đăm đăm vô định, cả khuôn mặt cùng trầm xuống mơ hồ. Nàng biết trong lòng hắn đang suy nghĩ về vấn đề gì đó rất quan trọng nhưng hiện tại sức khỏe hắn lại càng quan trọng hơn nên đành nhẹ nhàng gọi một tiếng cắt ngang dòng suy tư của hắn: “Thế tử, người uống thuốc đi.”
Nói rồi nàng đưa thuốc và nước đến trước mặt, giúp hắn uống xong lại dùng khăn lau nhẹ hai bên khóe môi hắn. Gian bên cạnh cũng đã có hạ nhân lục tục ra vào mang nước ấm đến, Lam Nhi bên đó nói vọng sang: “Hồng Nhi, đã chuẩn bị xong nước ấm rồi, muội đưa Thế tử sang đây đi.”
Vì để đảm bảo an toàn, Lam Nhi sẽ không rời khỏi bồn nước và đồ dùng của Liễu Trường Lệnh trước khi hắn sử dụng. Và cũng để đảm bảo bí mật, cũng chỉ có Lam Nhi Hồng Nhi hầu hạ Liễu Trường Lênh tắm gội.
Hồng Nhi cúi người giúp Liễu Trường Lệnh cởi ngoại bào, khi cởi đến trung y, bất chợt nàng thở dài nói khẽ: “Rõ ràng người có thể lựa chọn sống một đời bình bình an an, có thể tìm một phu quân danh chính ngôn thuận gả đi, hầu chồng dạy con, làm một phu nhân cao quý sống bình yên đến già. Vậy mà người lại chọn về Nội Đình làm một con tin không có tự do, trùng trùng âm mưu tứ phía, bất cứ khi nào cũng có thể bị ám toán, bị lộ bí mật, thậm chí có thể mất mạng như vậy. Thế tử, Hồng Nhi nhìn người như vậy thực sự cảm thấy rất đau lòng.”
Liễu Trường Lệnh nghe xong bèn cố gắng gượng cười, đưa tay xoa xoa đầu Hồng Nhi mấy cái, dùng giọng điệu không mấy quan tâm nói: “Cô đang nói nhảm cái gì đó? Ta đường đường là Thế tử Định Quốc An công, lại là độc đinh của nhà họ Liễu, cô lại bảo ta lấy chồng sinh con, có phải là muốn ta trở thành trò cười cho thiên hạ không?” – Búng một cái lên trán Hồng Nhi, nói tiếp: “Tỉnh ngủ chưa? Sau này tuyệt đối không được nói bậy như vậy nữa.”
Hồng Nhi im lặng cúi đầu tháo dây áo bên eo Liễu Trường Lệnh, đôi môi xinh đẹp khẽ mím lại, trong mắt phủ một tầng sương mù đầy xót xa. Liễu Trường Lệnh thấy cô tháo hoài không được bèn dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên. Khi ánh mắt Hồng Nhi chạm đến ánh mắt sáng quắc của hắn, hai hàng nước mặt không kềm nén được nữa mà chảy xuống thành dòng. Thấy vậy, Liễu Trường Lệnh dùng hai tay ôm lấy mặt Hồng Nhi, dùng hai ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nghiêm túc nói khẽ: “Hồng Nhi, sau này cô phải nhớ kỹ bản thế tử là ai, bản thế tử không cho phép cô thương xót ta mấy chuyện không có khả năng như vậy nữa, cũng không cho phép cô xem ta như nữ nhân mà nghĩ ngợi. Nếu không, bản thế tử sẽ đưa cô về Bình Nguyên, sung vào Hồng Y doanh suốt đời. Có nghe rõ không?”
Hồng Nhi bị dọa đến mức bật khóc thành tiếng, nhào vào ôm ngang eo Liễu Trường Lệnh khiến hắn có chút giật mình đứng im: “Hồng Nhi không đi, Hồng Nhi suốt đời đi theo hầu hạ Thế tử, nhất định không đi đâu cả.”
Tiếng Lam Nhi ở gian bên cạnh lại vang lên lần nữa, lần này có thêm chút giọng mũi thật nhẹ: “Hồng Nhi, cô mà còn ở đó khóc lóc ỉ ôi nữa là Thế tử sẽ vì cô mà nghỉ ngơi không đủ đấy, Thế tử còn chưa có tắm gội đâu. Nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, cô muốn Thế tử bị lạnh à?”
Hồng Nhi nghe vậy vội vàng buông tay, tiếp tục cởi trung y cho Liễu Trường Lệnh. Vừa dìu hắn đi vòng ra sau bình phong vừa đấu khẩu với Lam Nhi: “Cô chỉ biết thừa cơ chọc ghẹo ta, làm như tâm tư này chỉ của một mình ta vậy. Cẩn thận đó, ta là người thù lâu nhớ dai đấy.”
Lam Nhi và Hồng Nhi cởi nốt hạ y của Liễu Trường Lệnh, vải nịt ngực cũng từng vòng từng vòng được tháo xuống. Liễu Trường Lệnh bước vào bồn tắm, thanh âm chứa ý cười thật nhẹ, trêu chọc hai nàng: “Cả hai cô mà còn lải nhải nữa thì ta sẽ gả cả hai cho người khác. Lúc đó cả hai sẽ trở thành những người thê tử hiền dịu, sinh con rồi dạy con cho phu quân suốt đời.”
Hồng Nhi Lam Nhi nhìn thoáng qua nhau rồi chợt bật cười nắc nẻ. Ấn Liễu Trường Lệnh ngồi xuống ngâm hơn nửa người trong nước, Lam Nhi với tay lấy một chút dầu đàn hương hòa vào trong nước, loại dầu đàn hương tinh luyện này hương thơm dịu nhẹ lại có thể giữ ấm cơ thể, khiến tinh thần thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hồng Nhi vòng ra sau lưng Liễu Trường Lệnh nhẹ nhàng xoa bóp bả vai hắn, cơ thể hắn rắn chắc nhưng vẫn giữ được sự mềm mại trên làn da, nếu không phải là người bên cạnh chuyên hầu hạ thì sẽ không biết được hắn là người luyện võ. Trong lúc xoa bóp vai cho Liễu Trường Lệnh, Hồng Nhi tinh nghịch nghiêng đầu nói bên tai hắn: “Nếu Thế tử chịu cưới Hồng Nhi, Hồng Nhi nguyện làm một người thê tử hiền dịu, suốt đời sinh con dạy con, quán xuyến việc trong nhà, trên hầu hạ song thân, dưới quản giáo hạ nhân cho Thế tử. Người thấy sao?”
Liễu Trường Lệnh cười cười, tạm quên đi cơn đau dạ dày đang âm ỉ mà cùng cười đùa hùa theo: “Vậy hai cô phải chuẩn bị tinh thần làm góa phụ rồi, Thế tử vô dụng ta đây ra chiến trường một trận thì liền không còn đường quay về nữa, đến lúc đó hai cô đừng có kêu gào oán trách ta đấy.”
Lam Nhi bật cười khanh khách nói:”Không sao đâu Thế tử, ngân lượng của Định Quốc An phủ nhiều như vậy mà, không sợ không kiếm được nam nhân cường tráng khôi ngô, chỉ cần.. Ai?