Chương 14: Món ăn ở Tân Vị Lâu
Đại tổng quản vừa nghe xong liền cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, ông vội vã lựa lời nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Ai da Thế tử à, người xem, người đã mang theo bao nhiêu người như thế này rồi, bây giờ lại mua thêm cả đầu bếp nữa thì thật là phí quá, ta thấy hay là thôi đi. Đợi khi nào về đến kinh thành Nội Đình, ta sẽ tìm cho người một đầu bếp Bình Nguyên biết nấu tất cả các món ở đây cho người dùng sau có được không?”
Lúc này Liễu Trường Lệnh mới không tim không phổi ôm bụng cười lớn, vỗ vỗ vai Đại tổng quản nói: “Công công, ta chỉ đùa với ngài một chút thôi. Lại nói, cho dù có mua đầu bếp mang theo thì Nội Đình cũng không có thịt lợn 3 năm ăn thảo dược để làm món ta thích, vậy thì có đầu bếp cũng không có tác dụng gì cả.”
Nói xong, Liễu Trường Lệnh vừa làm động tác nháy mắt thần bí với Đại tổng quản vừa nói: “Công công cùng ta vào trong ăn thử đi, ta sẽ cho ngài biết chỗ đặc biệt có một không hai của món này ở đâu, đảm bảo ngài ăn xong một lần thì ba năm sau cũng sẽ không quên hương vị.”
Không đợi Đại tổng quản phản ứng, Liễu Trường Lệnh liền dẫn đầu đi vào trong. Bên trong chỉ có một bàn lớn được đặt giữa đại sảnh và 20 bàn nhỏ đặt xung quanh theo hình bán nguyệt. Vừa nhìn đã biết cả Tân Vị Lâu này đã bị bao trọn để tiếp đãi khách quý, hơn nữa chủ quán cũng đã ra mặt đứng đón tiếp ở cửa lớn, cho thấy địa vị và thân phận vị khách quý này không hề tầm thường.
Liễu Trường Lệnh vừa bước vào, chủ quán mập mạp với cái bụng to liền niềm nở khom người nghênh tiếp: “Thế tử gia giá đáo, tiểu nhân không..”
Không đợi chủ quán nói hết câu, Liễu Trường Lệnh lập tức phân phó: “Mang hết bốn món Tam Xuân Nhục lên trước, các món ngon nhất cũng mang lên luôn. Một bình Trúc Diệp Thanh, gói 50 cân Tam Xuân Nhục chưa chế biến mang theo.”
Chủ quán vừa nghe liền tỏ thái độ lúng túng kì lạ, ấp a ấp úng không dám nói. Liễu Trường Lệnh cùng Đại tổng quản ngồi xuống ghế, Hồng Nhi nhanh chóng cởi áo choàng của hắn đưa cho một nha hoàn gần đó cầm. Nàng cẩn thẩn tỉ mỉ vuốt lại mép cổ áo, chỉnh sửa y phục của hắn cho chỉnh chu. Lúc này Liễu Trường Lệnh mới nhìn thấy thái độ của chủ quán có phần không đúng, nụ cười lập tức tắt hơn phân nửa, khó chịu hỏi: “Sao còn đứng đó?”
Chủ quán lau lau mồ hôi trên trán, khom lưng lo lắng nói: “Bẩm.. bẩm Thế tử, các món Tam Xuân Nhục sẽ được mang lên ngay, còn về 50 cân mang theo thì.. thì hiện tại ở Tân Vị Lâu không có đủ. Lâu nhỏ của tiểu nhân bình thường cũng chỉ dự trữ nhiều nhất là 50 cân. Hôm.. hôm nay đã sử dụng hết 15 cân rồi, chỉ còn chưa tới 35 cân. Thế tử, không biết..”
Liễu Trường Lệnh tỏ vẻ bất lực, khoác khác tay nói: “Tưởng chuyện gì, còn làm ta nghĩ không ăn được Tam Xuân Nhục. Mau mang thức ăn lên đi.”
Lam Nhi đưa cho chủ quán một viên dạ minh châu cùng một cái thẻ nhỏ bằng đồng, dặn dò: “Hiện tại trong lâu có bao nhiêu Tam Xuân Nhục thì gói bấy nhiêu, sau này vào ngày 12 mỗi tháng mang đến Liễu phủ 15 cân Tam Xuân Nhục chưa chế biến, 5 cân thịt hươu khô. Còn bây giờ mau đi hối thúc nhà bếp đi, Thế tử đói rồi.”
Chủ quán mừng rỡ xòe hai tay nhận lấy dạ minh châu và thẻ đồng, liên tục vâng dạ rồi xoay người rời đi thúc giục hạ nhân. Liễu Trường Lệnh vừa uống trà vừa nói với Đại tổng quản: “Công công, Tam Xuân Nhục này là đặc sẳn của Bình Nguyên ta đấy, không có nơi nào bắt chước được cả.” Vừa nói, hắn vừa trưng ra bộ mặt tự đắc khiến Đại tổng quản cũng hiếu kì.
“Thế tử khen ngợi món Tam Xuân Nhục hết lời khiến lão nô cũng thấy tò mò quá. Lúc nãy Thế tử có nói ‘mang lên 4 món Tam Xuân Nhục’, không phải Tam Xuân Nhục là tên một món ăn sao?”
Liễu Trường Lệnh dường như bị nói trúng sở thích, vô cùng hào hứng tự mình giải thích: “Uầy, công công có điều không biết rồi, Tam Xuân Nhục chỉ là tên nguyên liệu chính trong món thôi, không phải là món ăn đâu.”
Cùng lúc đó các món ăn cũng dần dần được mang lên theo trình tự, Liễu Trường Lệnh rót một ly rượu uống cạn, sau đó cầm đũa chỉ vào một đĩa thịt nói: “Ngài xem, đây là món Tam Xuân Nhục hầm táo đỏ. Tên gọi đơn giản dễ hiểu, cách nấu cũng không khó chút nào.” Sau đó vừa gắp một miếng thịt đặt vào đĩa nhỏ trước mặt Đại tổng quản vừa nói tiếp: “Nhưng nguyên liệu chính lại cực kỳ khó chế biến, rất hiếm.”
Nói rồi cũng tự gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái rồi híp mắt thỏa mãn nuốt ực xuống. Đại tổng quản nhìn hắn ăn ngon lành, không nhịn được cũng gắp một miếng ăn thử, vừa ngậm vào liền mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Liễu Trường Lệnh, vội vã hỏi: “Thế.. Thế tử, món này làm sao mà làm được vậy, thực sự là rất đặc biệt, rất khó diễn tả.”
Liễu Trường Lệnh không trả lời ngay, thong thả rót hai ly rượu nhỏ, đẩy cho Đại tổng quản một ly, nói: “Ăn cái này, uống thêm chút rượu, hương vị càng đậm đà, càng đặc sắc hơn.” Nói xong cũng liền tự mình ực một cái cạn sạch ly. Đặt ly xuống bàn rồi mới nói tiếp: “Bốn món Tam Xuân Nhục này là hầm táo đỏ, làm khô cay, nhúng giấm ớt và súp thập cẩm. Ngoài ra còn có hơn bốn mươi cách kết hợp nhưng chỉ có bốn cách này là giữ được hương vị trọn vẹn nhất thôi. Cũng coi như là bốn món chủ đạo trong các món Tam Xuân Nhục.”.
Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn
Liễu Trường Lệnh vừa nói vừa gắp thịt bỏ vào miệng, lại huơ huơ đũa giải thích: “Nhưng mà muốn làm ra Tam Xuân Nhục lại không phải chuyện dễ dàng gì. Trước tiên ngài phải chọn lợn non vừa sinh, nhất định phải là con đực nhé, mang đi nuôi riêng bằng thảo dược đặc biệt chỉ có ở sườn núi Từ Ức hoặc là sinh trưởng ở những nơi vách đá nóng bức, nuôi như thế tròn 3 năm mới giết thịt. Khi giết thịt xong phải đem đi phơi một ngày nắng, một đêm sương. Sau đó mới mang đi hun khói cho đến khi khô lại. Tiếp đến mới tẩm ướp gia vị bên ngoài rồi mang vào cất giữ dùng dần.”
Gắp cho Đại tổng quản một miếng Tam Xuân Nhục hầm táo đỏ, Liễu Trường Lệnh tiếp tục giải thích: “Ngài xem, món Tam Xuân Nhục hầm táo đỏ này là món đơn giản nhất đấy. Sau khi mang thịt đã hun khói ra, trụng qua với nước sôi một lần rồi mang đi rửa sạch, đem vào để trong băng lạnh 6 canh giờ. Sau khi mang ra để ráo nước rồi nướng nhẹ trên bếp than. Nước hầm thì dùng xương ống của lợn để hầm trong một canh giờ trên lửa lớn, rồi cho Tam Xuân Nhục cùng táo đỏ vào hầm thêm một canh giờ nữa trong lửa nhỏ. Cuối cùng là vớt thịt cùng táo đỏ ra đĩa, nêm gia vịi rồi dùng thôi. Rất đơn giản có đúng không?” Nói xong lại gắp thêm một miếng thịt to cho vào miệng, vừa ăn vừa cảm thán: “Thật là mềm, thật là thơm..”
Đại tổng quản vừa ăn vừa nghe Liễu Trường Lệnh nói về cách làm món Tam Xuân Nhục một cách thành thạo từng công đoạn, cảm thấy vô cùng thú vị, không nhịn được mà tò mò thêm một chút: “Thật sự là rất công phu đấy, vậy Thế tử nói cho lão nô biết xem món Tam Xuân Nhục nấu súp thập cẩm này được làm như thế nào đi.”
“Ta nói ngài nghe..”