Liễu Tướng Quân - Bạch Cẩn Huyền - Chương 11: Lời dặn dò
Trái ngược với bách tính bình thường phải khổ luyện văn võ nhiều năm mới có thể ghi tên lên bảng vàng, muốn gặp mặt Hoàng thượng cũng không dễ, khi gặp phải cẩn thận từng lời nói hành động không dám có chút sơ suất nào, đâu thể như Liễu Trường Lệnh một mặt không vui vì khi vào Nội Đình không có Định Quốc An công bao che dung túng, không được tự do thoải mái như ở Bình Nguyên.
Có người nói Liễu gia uy phong bao nhiêu thì Liễu Thế tử vô dụng bấy nhiêu, suốt ngày không lo chăm chỉ học hành mà chỉ có ăn và chơi. Có người nói Liễu Thế tử chơi đá gà đá dế còn giỏi hơn việc đọc một bài thơ hoàn chỉnh, có lần vì tranh một con gà đá chân đen mà cãi nhau ầm ĩ cả một góc phố, cuối cùng làm chạy hết gà trong lồng của tiệm. Lại có người nói mấy hôm trước Liễu Thế tử đã tháo bản hiệu của Hồng Kim Lâu xuống chỉ vì một nha hoàn bị thương ở đó.. Từng việc từng việc bị bọn họ kể ra, chung quy cũng chỉ là sự bất tài vô dụng ham chơi biếng làm của Liễu Trường Lệnh mà thôi.
Trong lúc đó, gia đinh và nha hoàn của Liễu phủ vội vàng ra ra vào vào không ngớt, hơn mười xe vật dụng đang được buộc dây cẩn thận, lại gắn thêm huy hiệu của Định Quốc An mạ bạc sáng bóng. Mãi đến giữa giờ thìn Liễu Tự mới dẫn ngưu xa của Liễu Trường Lệnh ra đại môn, đây là một dạng xe thùng như mã xa nhưng to hơn gấp ba lần, có cửa sổ hai bên và cửa gỗ hai cánh phía trước được kéo bằng một đôi trâu trắng sừng dài. Giáp vàng giáp bạc trên lưng hai đại ngưu này được chế tác vô cùng tinh xảo, lồng vào vải cẩm thêu chữ Liễu đỏ óng ánh.
Một con đeo cương sợi bạc, một con đeo cương sợi vàng, dưới nắng khiến người khác nhìn vào vô cùng chói mắt. Thân xe dùng gỗ trắc ruột đen nguyên khối chạm khắc hoa văn mây bay, nạm vỏ ốc thất sắc xung quanh viền mui, nắng chiếu vào tựa như có bảy màu hòa lẫn với nhau. Màn nhung kim tuyến xanh dương thêu hoàng hạc trắng, từng sợi tua rua đều được điểm một viên ngọc trai, vừa hoa lệ vừa sang trọng.
Đứng dưới đại môn là Định Quốc An công Liễu gia – Liễu Trường Minh một thân huyền bào uy nghiêm và Đại tổng quán Thái giám Chu Quách cả người phục trang xám bạc sang quý đang trò chuyện cùng nhau. Từ xa phía trong hai nha hoàn xinh đẹp y phục một đỏ một xanh đang cố gắng dựng thẳng nam tử tuấn tú mắt nhắm mắt mở đi tới, đến trước mặt Định Quốc An công và Đại tổng quản Thái giám còn ngáp dài một cái khiến họ không biết nói gì cho phải.
Liễu Trường Lệnh hôm nay mặc một bộ y phục trắng thêu sóng biển ở các mép vạt, trên viền cổ dùng phương pháp thay thế thêu hoa sơn trà kim tuyến nửa chìm nửa nổi ưu nhã tinh tế. Áo choàng phía sau dùng lụa Phi Vân mỏng nhẹ để may cho thấy mức xa hoa của Thế tử Định Quốc An không hề thua kém các quý tộc khác ở Nội Đình, Bình Nguyên cũng không phải là vùng đất biên giới trù phú bình thường.
Tuy sắp vào đông nhưng với khí hậu nóng ẩm ở Bình Nguyên thì chưa quá lạnh, cùng lắm chỉ là se se khi gió thổi qua, chung quy vẫn khá dễ chịu nên khăn choàng và áo viền lông cũng chưa cần dùng tới. Thân hình tuổi 15 của Liễu Trường Lệnh cao dong dỏng, thoáng nhìn qua giống thư sinh hơn nam tử xuất thân tướng phủ, khác xa hoàn toàn với Định Quốc An công cơ thể cường tráng cao lớn mày rậm cằm vuông. So với nam tử đồng tuổi khác tuy không cao bằng, cũng không tính là vạm vỡ nhưng lại khôi ngô hơn nhiều, càng không giống như phường ẻo lả yếu đuối.
Sống trong nhung gấm cẩm y ngọc thực, chuyện ăn mặc có người hầu hạ đến nơi nên da dẻ của Liễu Trường Lệnh vô cùng mịn màng, chưa đến tuổi trưởng thành nên đường nét trên mặt cũng rất thanh tú, có chút non nớt. Ánh mắt bình lặng trong suốt không chứa đựng tính toán âm mưu, trừ đi thời gian ngái ngủ thì có lúc đôi mắt cũng rất sáng. Đối với Đại tổng quản sống trong thâm cung, đi theo Hoàng thượng chứng kiến qua cảnh đổi trắng thay đen, lòng người giả dối thì người có đôi mắt trong suốt như vậy đều là những người không có tính toán xa xôi gì, có thể nói là vô lo vô nghĩ, ngược lại những người lòng đầy tính toán thì không thể có được ánh mắt như vậy, và ông luôn tin vào mắt nhìn người của mình bởi xưa nay đôi mắt là nơi không thể che giấu được.
Định Quốc An công nhìn không nổi dáng vẻ nửa mê nửa tỉnh của Thế tử nữa, vừa vung tay lên định đánh Liễu Trường Lệnh vài cái cho tỉnh thì Đại tổng quản lại một lần nữa đứng ra làm người hòa giải, nhanh nhẹn giữ lấy tay của Liễu Trường Minh khuyên: “Định Quốc An công, ngài bình tĩnh đừng nóng, Thế tử là chưa quen dậy sớm nên thế thôi. Đợi về Nội Đình vài hôm sẽ ổn cả, ngài đừng tức giận hại thân.”
Năm ngày ở Liễu phủ, Chu Quách và Liễu Trường Minh dường như rất hợp ý nhau nên lời nói hành động của Chu Quách không còn quá câu nệ. Huống hồ ở Liễu phủ năm ngày, Chu Quách xem như hiểu thêm được mấy phần về hai phụ tử Liễu gia này nên ông cũng buông xuống phần nào phòng bị mà trở nên có chút thân thiết. Vừa trấn an Liễu Trường Minh, vừa nháy mắt ra hiệu cho Hồng Nhi Lam Nhi gọi Liễu Trường Lệnh tỉnh táo lại, tránh để xảy ra một trận chiến trước lúc lên đường nữa.
Liễu Trường Lệnh tâm trạng không tốt khi bị gọi liền cau có ra vẻ sắp phát hỏa, Đại tổng quản nhanh mồm nhanh miệng nói trước: “Thế tử cũng nên mau tỉnh lại đi, chúng ta nhanh chóng xuất phát lên đường về Nội Đình sớm, ở Nội Đình có rất nhiều cô nương còn xinh đẹp và biết chiều lòng nam nhân hơn ở đây nữa.”
Lời này vừa nói ra không chỉ khiến Liễu Trường Lệnh lập tức tỉnh táo mà còn khiến cả Liễu Trường Minh, Hồng Nhi Lam Nhi đồng loạt mở to mắt nhìn Đại tổng quản. Nhận thấy bầu không khí có vấn đề, Đại tổng quản lập tức xoa xoa hai tay cười hề hề, định lên tiếng giải thích thì Liễu Trường Lệnh điếc không sợ súng bắt ngay trọng tâm mà trả lời: “Đây là công công nói đấy nhé, đến Nội Đình mà công công lấy thân phận Thế tử của ta hạn chế việc của ta thì đừng nói tại sao ta không nể mặt công công. Liễu Trường Lệnh ta không chỉ thích rượu mà còn thích mỹ nhân, công công không thể hạn chế hai thứ đó với ta được đâu.”
Không khí chợt lạnh đi vài phần, Đại tổng quản cảm thấy dường như bản thân vừa đi sai một bước, hết mở miệng lại khép miệng vai lần mà lúng túng không nói được gì. May thay Định Quốc An công lần này không có ý định mắng Thế tử, hoặc có thể vì sắp rời xa bảo bối tâm can nên không đành lòng mắng nữa, hồi lâu sau mới ôn tồn lên tiếng nói: “Trường Lệnh, Nội Đình dưới chân Thiên tử không như Bình Nguyên, con nên cố gắng học văn luyện võ chớ có ham chơi mà đi theo bạn xấu. Phụ thân ở xa ngàn dặm thay Hoàng thượng trấn giữ Từ Ức, bảo vệ Bình Nguyên. Ta không mong con danh tài xuất chúng, chỉ mong con luôn mạnh khỏe bình an, được lòng Thiên tử.”
Liễu Trường Minh bước tới kéo hai mép áo choàng trên vai Liễu Trường Lệnh cho kín lại, nhẹ nhàng nói tiếp: “Từ nhỏ sức khỏe con luôn không tốt hãy nhớ tránh xa sông nước, tránh xung đột với người khác và phải luôn bảo vệ bản thân thật tốt. Phụ thân mong sau này sẽ sớm có đích tử kế thừa Liễu gia ta, đời đời vì An Hà canh giữ phía Nam biên cương này để bách tính luôn được sống trong phồn hoa không lo khói lửa chiến tranh. Nội Đình nhộn nhịp nhiều cám dỗ, con đến đó rồi không được tham đắm tửu sắc, không được tranh đấu với người khác, không được quản chuyện không phải của mình, không được làm tổn thương bản thân và làm gì, quyết định gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, có nhớ không?”
Liễu Trường Lệnh bị sự ôn hòa của Liễu Trường Minh làm cảm động, sống mũi cay cay cúi đầu đè ép nước mắt hồi lâu mới chậm rãi nhìn ông nói: “Phụ thân ở lại cũng nhớ bảo vệ bản thân, Từ Ức – Bình Nguyên mưa nắng thất thường dễ phong hàn cảm mạo, chân phụ thân mấy năm qua thường hay đau nhức, có chuyện gì thì bảo thuộc hạ đi làm chia sẻ công việc cho họ, đừng quá lao lực hại thân.”
Liễu Trường Minh mím môi gật gật đầu, lại nắm hai vai Liễu Trường Lệnh, hơi cúi cúi người nhìn thật sâu vào mắt Liễu Trường Lệnh dặn dò: “Liễu Trường Lệnh, Liễu gia – Liễu gia quân không chỉ có mỗi phụ thân họ Liễu. Từ Ức – Bình Nguyên cũng không chỉ có mỗi phụ thân là con dân An Hà. Làm nam nhi, trên vai phải gánh muôn dặm non sông, chia sẻ gánh nặng với Thiên tử. Làm nam nhi, con phải đem thân mình vun đắp cho an bình của trăm họ, phải làm tròn đạo nghĩa quân thần, trên trung với vua, dưới yêu thương dân. Làm nam nhi, con phải học cách nhìn xa trông rộng, phải biết xem thế cục bên nào trọng bên nào khinh, nhất quyết không được để cho tình cảm cá nhân lấn át lý trí. Con, đã hiểu chưa?”
Bốn chữ cuối, Liễu Trường Minh nhấn mạnh từng chữ một, vô cùng nghiêm túc nhìn Liễu Trường Lệnh. Liễu Trường Lệnh cũng hiểu rõ ý nghĩa thực sự của lời dặn dò này, trong lòng càng thêm rối bời mà gật gật đầu. Liễu Trường Lệnh bất giác cảm thấy dường như chuyến đi này đã trở thành sự từ biệt không có ngày đoàn viên của phụ tử họ, mà Liễu Trường Minh là người hiểu rõ vô cùng, bởi chính ông cũng từng là một Thế tử bị giam chân ở Nội Đình cho đến khi khăn tang được đeo lên đầu mới có thể trở về gặp mặt phụ thân lần cuối.
Nội Đình, nơi phồn hoa đô hội nhất của An Hà đáng lẽ phải là nơi an toàn nhất, nhưng thực tế nơi này còn nguy hiểm hơn cả sa trường giáo gươm không có mắt. Ít nhất trên sa trường, người chết còn hiểu vì sao phải chết, nhưng ở Nội Đình thì có lúc sẽ không biết được bản thân vì sao chết và chết bởi ai.
Hít một hơi thật sâu, Liễu Trường Lệnh đột ngột quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh nói: “Phụ thân, Trường Lệnh từ biệt tại đây, mong phụ thân cùng Liễu gia quân, bách tính Từ Ức – Bình Nguyên một đời an hảo!” Nói xong liền đứng dậy xoay người bước ra đại môn, ngẩng đầu nhìn trời cao rồi phất áo dứt khoát bước lên xe không ngoảnh đầu nhìn lại.
Đại tổng quản đừn yên cảm khái giây phút từ biệt này. Khi Liễu Trường Lệnh xoay người rời đi, ông liền bước đến đứng bên cạnh Liễu Trường Minh nhẹ giọng nói: “Hi vọng Định Quốc An công hiểu cho ta, ta cũng chỉ là phụng lệnh hành sự mà thôi. Nếu Thế tử không quá đà, ở Nội Đình vẫn có thể sống vui vẻ cho đến khi tiếp nhận Liễu gia quân từ ngài. Trước nay phụ tử cùng triều luôn nhận lấy sự dòm ngó của người khác, xem như đây cũng là một con đường tốt cho cả ngài và Thế tử.”
Đại tổng quản thở dài một tiếng, lấy ra một kim bài màu vàng óng, bên trên khắc ba chữ ‘Hoàng Kim Lệnh’ đỏ thắm đưa cho Liễu Trường Minh, nói: “Hoàng thượng muốn ta giao cái này cho ngài khi Thế tử đã lên xe về Nội Đình.”
“Hoàng thượng nói gì?” Liễu Trường Minh đưa tay nhận lấy Hoàng Kim Lệnh và hỏi.
“Hoàng thượng nói Liễu gia xứng đáng giữ nó. Có một ngày nó sẽ giúp Liễu gia gỡ xuống gông cùm.”
Đại tổng quản quay lại nhìn Liễu Trường Minh, chân thành thật lòng nói: “Định Quốc An công yên tâm, lão nô sẽ cố gắng bảo toàn Thế tử cho ngài. Từ biệt tại đây!”
Liễu Trường Minh mĩm cười, đối Đại tổng quản đưa tay ra thế mời: “Công công đi đường bình an, Liễu mỗ giao Thế tử cho ngài. Từ biệt tại đây!”
Đại tổng quản cúi nhẹ người chào Liễu Trường Minh rồi cũng xoay người lên mã xa sau ngưu xa của Liễu Trường Lệnh, đoàn người bắt đầu chậm rãi rời đi. Liễu Trường Minh nắm chặt Hoàng Kim Lệnh trong tay, mắt nhìn theo đoàn người đến khi không còn thấy nữa mới dẫn đầu chầm chậm quay vào trong.