Chương 10: Nhắc chuyện Triệu gia
Liễu Trường Minh lắc lắc đầu, khoác tay không trả lời. Ngồi xuống ró một chén trà nóng uống rồi mới chậm rãi hỏi lại: “Con quay về sớm không? Trên đường không có sơ suất gì chứ?”
Liễu Trường Lệnh ngồi xuống đối diện Liễu Trường Minh, cũng rót một chén trà, vừa rót vừa trả lời: “Con không để lộ dấu vết gì đâu, sau khi vào Hương Nhị Lâu, con đã cố tình to tiếng nói chuyện rồi cùng hai cô nương đầu bảng vào phòng. Đợi họ ngấm thuốc mê một lúc con mới rời đi, lần này con để Liễu Tự ở lại canh ngoài cửa, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ con còn ở trong phòng thôi, chỉ cần trước giờ Mẹo con quay lại là được.”
Liễu Trường Mình thở dài nói: “Hôm nay đáng ra con không nên trở về.”
Liễu Trường Lệnh cũng gật đầu, nhưng lại trả lời: “Con trở về giúp Lam Nhi ép độc, lần này là con đã liên lụy cô ấy.”
“Vậy tình hình của Lam Nhi thế nào rồi?” Liễu Trường Minh quan tâm hỏi.
“Đã ổn định hơn rồi, nhưng chắc sẽ kéo dài thêm khoảng 3 ngày nữa mới có thể lên đường được, phụ thân có cách nào để Chu Quách ở lại thêm vài ngày không?” Liễu Trường Lệnh lo lắng hỏi.
Liễu Trường Minh mím mím môi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: “Ta có cách, con cứ yên tâm để Lam Nhi nghỉ ngơi đi, kéo dài tầm 3 ngày không khó.”
Liễu Trường Lệnh xem như đã trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Đa tạ phụ thân.”
Liễu Trường Minh nhìn Liễu Trường Lệnh cúi đầu uống trà, cử chỉ hành động điềm tĩnh, khí chất tuy có chút giống Dung Y Lan lúc còn sống, nhưng tính tình thì không dịu dàng mềm mỏng như nàng. Có lúc lại tỏa ra sự lạnh lẽo quyết tuyệt hiếm gặp, tâm tính sâu không thấy đáy.
Ông không biết tính cách này hình thành từ đâu, từ thân thế khác biệt hay từ những ngày âm thầm luyện tập trong Hồng Y Quân tạo thành, ông chỉ biết Liễu Trường Lệnh hiểu chuyện hơn những thiếu niên khác, cũng không thể sống vô tư như người bình thường được, trách nhiệm và gánh nặng trên vai của một vị Thế tử Liễu gia không chỉ vài trăm mạng người, cũng không phải chỉ đơn giản là cuộc sống không lo đói lạnh của vài ngàn người mà là sự ấm no của hàng vạn quân lính, bách tính. Vừa phải làm yên lòng Hoàng đế, lại phải vững vàng gánh vác phòng tuyến đầu tiên ở phương Nam vì chỉ cần Từ Ức và Bình Nguyên bị phá thì phương Nam An Hà xem như không thể giữ được nữa.
Liễu Trường Minh trong lòng trăm mối tơ vò lặng lẽ nhìn Liễu Trường Lệnh thật lâu lại thở dài một cái, ông nhẹ nhàng khuyên Liễu Trường Lệnh: “Lệnh nhi, bây giờ vẫn còn kịp để con suy nghĩ..”
Liễu Trường Lệnh ngẩng đầu lên nhìn Liễu Trường Minh, không để ông nói hết câu liền chặn ngang: “Phụ thân, từ hôm nay về sau con mong phụ thân quên đi việc con từng là nữ nhi. Lòng Trường Lệnh mang chí lớn, tự bản thân cũng không xem mình là nữ nhi từ lâu rồi.” Hắn dùng ánh mắt sắc bén nghiêm túc nhìn Liễu Trường Minh, nhìn đến mức Liễu Trường Minh gật đầu thỏa hiệp mới thôi.
Liễu Trường Minh thấy ngữ khí của Liễu Trường Lệnh sắt đá như vậy ông cũng triệt để từ bỏ ý nghĩ khuyên hắn từ bỏ thân phận Thế tử, hạ giọng dạy bảo: “Trường Lệnh, nam nhi đại trượng phu trên đầu đội trời, dưới chân đạp đất, có nước mắt cũng không được phép dễ dàng rơi. Vào Nội Đình như đi vào hàng hùm miệng sói, trong tay phụ thân nắm giữ trọng binh phía Nam lại ngồi ghế cao cai quản một phương, Liễu gia quân sớm đã là miếng bánh ngon trong mắt các thế lực khác, lại là cái gai nhọn trong lòng Hoàng thượng. Một khi con bất cẩn để lộ cảm xúc thật của bản thân, rất có thể con sẽ bị nắm điểm yếu.”
Liễu Trường Lệnh ngồi yên nghe Liễu Trường Minh dạy dỗ, mí mắt hơi cụp xuống nhìn chén trà trong tay mình. Liễu Trường Minh lại nói tiếp: “Phụ thân biết lần này vào Nội Đình sẽ có rất nhiều người lôi kéo con về phía họ, nhưng con phải luôn nhớ kỹ lời này của phụ thân, chỉ khi con đứng vững ở vị trí trung lập con mới có thể bình an, Liễu gia và Liễu gia quân mới có thể bình an. Một khi con bước chân lên thuyền, các thế lực khác xác định được phương hướng của con thì ngay lúc đó con sẽ bị những thế lực kia tấn công ngay. Nếu con bị tấn công mà không đủ sức chống trả, người chung thuyền sẽ tìm cách đẩy con xuống.. cho nhẹ thuyền.”
Ba chữ cuối cùng, Liễu Trường Minh dùng giọng thật nhẹ để nói, đồng thời cũng vừa chồm nhẹ người về phía Liễu Trường Lệnh vừa đặt úp chén trà rỗng xuống bàn, nở một nụ cười đầy ý vị.
Liễu Trường Lệnh nghe Liễu Trường Minh thay đổi cách gọi từ Lệnh nhi sang Trường Lệnh, trong lòng hắn có cảm giác ông đã triệt để từ bỏ ý nghĩ khuyên hắn khôi phục thân phận, có thể xem hắn là nam nhi thực sự và dùng cách nói chuyện của của hai đấng mày râu để nói. Trái lại trong lòng Liễu Trường Lệnh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Liễu Trường Lệnh cười thật nhẹ không trả lời mà hỏi ngược lại Liễu Trường Minh: “Phụ thân, đồ ở thôn Liêu Dao có kịp không?”
Liễu Trường Minh gật đầu, thả người tựa vào lưng ghế, không nhìn Liễu Trường Lệnh nói: “Thôn Liêu Dao ngọa hổ tàng long, bề ngoài nhìn như thôn dân chất phát nhưng thực chất có đến bảy phần là những nhân vật có hậu phương sâu không thấy đáy. Những người này ẩn cư ở thôn Liêu Dao mấy chục năm, đa phần đều là trọng phạm triều đình nhưng triều đình có phái ra bao nhiêu người cũng không tìm được họ. Con nói xem, tàn dư Triệu gia bây giờ đã ngấm ngầm thao túng bao nhiêu nhân lực rồi?”
Liễu Trường Lệnh biết Liễu Trường Minh sắp nói đến việc quan trọng nên cũng rất phối hợp đáp: “Con không biết.”
Liễu Trường Minh đứng lên đi tới tủ đặt trúc giản cổ, lấy ra một cái đưa cho Liễu Trường Lệnh xem. Liễu Trường Lệnh mở trúc giản ra xem, bên trên ghi lại phương thức làm Phi Vân Liên Y và Phi Vân Y, còn có một số cách dạy chăm sóc tằm vàng thế nào để có được Liên tơ đúng chuẩn. Liễu Trường Lệnh xem một lúc chợt ngẩng phắc đầu nhìn Liễu Trường Minh, nói: “Không đúng, phụ thân xem trên trúc giản nói Phi Vân Y nước không thấm, bụi không bám. Còn Phi Vân Liên Y đao thương bất nhập, chống độc ăn mòn. Nhưng y phục của con làm bằng lụa Phi Vân vẫn bị thấm nước như vải bình thường.”
Liễu Trường Minh nghe Liễu Trường Lệnh nói như thế liền nở một nụ cười tươi, lấy từ trong tráp bạc ra một xấp vải vàng óng, nói: “Đây là Phi Vân Liên Y dùng làm hộ y, vật này là do tự tay bà nội con làm cho ông nội con, rồi truyền lại cho ta. Mỗi khi ta ra trận đều sẽ dùng nó, cho nên rất hiếm khi bị thương. Lần này ta viết thư gửi đến thôn Liêu Dao không phải để may y phục cho con, mà là để Vũ nương làm Phi Vân Liên Y cho con mang vào Nội Đình. Còn về Phi Vân Y con thường dùng chỉ là lụa Phi Vân thứ phẩm, đối với bên ngoài là hàng cực phẩm nhưng đối với Triệu gia thì chẳng tính là công phu gì.”
Liễu Trường Lệnh nhận Phi Vân Liên Y vàng óng từ tay Liễu Trường Minh, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ thán phục, nói: “Phụ thân, có phải vì thứ này mà Triệu gia bị Hoàng đế ra lệnh thảm sát không?”
Liễu Trường Minh ánh mắt xa xăm, khe khẽ lắc đầu, trả lời: “Có thể nói là như vậy, cũng không thể nói là như vậy. Nguyên nhân đúng là bắt nguồn từ Phi Vân Liên Y, Hoàng thượng cũng là người ra lệnh bắt hết Triệu gia nhưng người thật sự ra tay thảm sát Triệu gia lại không phải Hoàng thượng. Hoặc nói đúng hơn là Hoàng thượng chưa có dịp để ra tay.”
Liễu Trường Lệnh nghe Liễu Trường Minh nói như vậy có chút mơ hồ, nhăn nhăn trán hỏi: “Phụ nói thế là ý gì con không hiểu?”
Liễu Trường Minh nhìn Liễu Trường Lệnh, thong thả kể lại chuyện cũ: “Thật ra Phi Vân Liên Y này Triệu gia đã làm cho Hoàng thượng hai chiếc rồi, Hoàng thượng rất vừa ý nên ra lệnh làm thêm nhưng năm đó mùa đông kéo dài khiến tằm vàng không sống được nên không có tơ vàng để dệt, đã khiến Hoàng thượng không vui. Năm sau khi tằm vàng có thể nhả tơ thì thượng cung cục lại nổi lòng tham không giao đủ số bụi vàng Hoàng thượng ban, lại dùng bột kim loại tạp chất pha vào khiến số Phi Vân Liên Y toàn bộ bị hỏng hết. Hoàng thượng cho là Triệu gia có ý lừa dối chiếm đoạt số bụi vàng đó nên hạ lệnh bắt hết Triệu gia về quy án. Ta nghe tin liền tức tốc lên đường đến Triệu phủ ở Hưng Trạch, cứ ngỡ sẽ đến trước một bước để báo tin dữ nhưng khi đến nơi thì khắp nơi đều là thi thể, cả Triệu phủ đều bị giết sạch. Sau khi điều tra thì biết Triệu phủ bị người dị tộc nước khác lẻn vào hòng cướp số Phi Vân Liên Y Hoàng thượng ra lệnh làm, họ không biết số Phi Vân Liên Y đó đã hỏng hết nên khi tìm không được liền ra tay tàn sát Triệu gia.”
Liễu Trường Lệnh nghe xong liền âm trầm thở dài, nói: “Người mang ngọc quý tất sẽ bị dòm ngó.”
Liễu Trường Minh gật đầu nói: “Đúng vậy. Sau khi Triệu gia bị thảm sát, Hoàng thượng cảm thấy mất hết thể diện liền tịch biên toàn bộ cửa hiệu mang danh nghĩa của Triệu gia, truy sát hết hậu duệ lẫn những thương nhân có liên quan với họ Triệu. May mắn Vũ nương là con riêng của Triệu Bình Lĩnh, không có tên trong gia phả nên mới thoát một mạng, sau gả cho Vũ Kinh Thương và ẩn cư ở thôn Liêu Dao. Âm thầm phân bố nhân lực ở Nội Đình chờ ngày có thể lật lại vụ án năm xưa, rửa oan cho toàn gia tộc.”
Liễu Trường Lệnh cúi đầu suy nghĩ một lúc mới nói: “Phụ thân, Dung Gia, Triệu Gia, Liễu Gia bây giờ chỉ còn lại con, con không thể quay đầu chỉ nghĩ cho bản thân mình được. Lúc nãy phụ thân nói Triệu gia thao túng nhân lực, vậy nhân lực của Triệu gia hiện giờ ở đâu?”
“Con đừng vội, khi nào đến thời điểm thích hợp Vũ nương sẽ nói cho con biết. Bây giờ việc quan trọng là chữa thương cho Lam nhi và chuẩn bị lên đường hồi kinh.” Nói rồi, Liễu Trường Minh đứng dậy phủi phủi tay áo vài cái, lúc chuẩn bị rời đi mới quay sang nói với Liễu Trường Lệnh: “Thuốc đó.. khi sử dụng nhớ phải suy nghĩ kỹ. Nỗi đau da thịt có thể lành nhưng về sau mà hối hận là không còn kịp nữa.”
“Con biết rồi, phụ thân cứ yên tâm.” Liễu Trường Lệnh không chần chừ mà trả lời, trong giọng nói trầm thấp có chút ý cười nhè nhẹ mà đầy kiên định.
Trong lòng Liễu Trường Minh xót xa khôn cùng, xem ra Liễu Trường Lệnh đã thực sự quyết tâm rồi. Ông không nghĩ Liễu Trường Lệnh sẽ hối hận, ông chỉ sợ sau này hắn gặp được người vừa ý sẽ vì việc này mà chôn vùi hạnh phúc, nhưng ông không thể ngăn cản hắn, không có lý do để ngăn cản hắn và chắc chắn Liễu Trường Lệnh sẽ không để ông ngăn cản. Tâm tính hài nhi, phụ thân như ông làm sao không hiểu.