Chương 7: Tức giận
Phía bên trong nhà hàng, tiếng chuông điện thoại vang lên, An Thanh nhìn cái tên hiện trên màn hình sắc mặt liền trầm xuống, lưỡng lự một lúc cô mới chậm chạp bắt máy. Vừa kề điện thoại lên tai đã nghe được giọng nói hung dữ.
” Kiều An Thanh, cho cô 5 phút để ra cửa.”
Qua cánh cửa kính trong suốt, An Thanh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Trước giờ anh luôn không thích mấy nơi ồn ào, không có không gian riêng tư thế này. Trong lòng cô bỗng chốc dâng lên một dự cảm bất an, ngay cả nụ cười rạng rỡ khi nãy cũng trở lên cứng ngắc.
Thiên Phong vừa nhìn đã nhận ra biểu hiện khác lạ của An Thanh, anh lo lắng hỏi:
” Có chuyện gì vậy?”
Để chào mừng Thiên Phong trở về cô đã đặc biệt hẹn anh ăn tối ở nhà hàng lúc trước họ hay tới nhưng tình huống lúc này thật khiến cô khó xử.
An Thanh nhìn Thiên Phong đầy vẻ áy náy.
” Thiên Phong, thật ngại quá, mình có việc đột xuất cần đi trước, cậu thông cảm giúp mình nha.”
Thiên Phong: ” Không sao, mình đưa cậu đi.”
Trước sự nhiệt tình của Thiên Phong, An Thanh chỉ có thể trưng lên nụ cười khổ.
” Cảm ơn cậu, Hà Băng đón mình rồi, cậu cứ ăn tiếp đi, hẹn ngày mai gặp cậu.”
Nói rồi An Thanh liền vội vã rời đi vì thời gian 5 phút kia đã sắp hết.
Qua cánh cửa kính trong suốt, nhìn chiếc xe An Thanh vừa bước lên đã khuất bóng Thiên Phong mới thu lại tầm nhìn. Thứ cảm xúc hụt hẫng dâng lên trong lòng khiến cho anh không còn cảm giác ngon miệng như khi mới bắt đầu.
Trên vỉa hè, Thiên Phong lặng lẽ những bước chân cô độc, anh nhớ khoảng thời gian trước khi ra nước ngoài, mỗi ngày đều có thể vui vẻ ở bên cô, nếu cho thời gian quay lại chắc chắn anh sẽ lấy hết can đảm để nói ra tâm ý của mình.
Ngày An Thanh nói có bạn trai, anh nghe bên tai như một tiếng nổ lớn, vốn đã tưởng rằng chỉ cần cô hạnh phúc thì anh cũng sẽ vui vẻ nhưng hình như không phải vậy. Thì ra cảm giác nhìn cô đến bên người khác lại khó chịu hơn trong tưởng tượng của anh gấp cả trăm ngàn lần, nó đau đớn, nó chông chênh, lúc đó cảm giác hai chân anh như mất đi sức lực chẳng thể đứng dậy để tiễn cô.
Bên Trong chiếc xe hơi sang trọng là sự ngột ngạt đến khó thở.
Hà Băng từ đầu vẫn không nói một lời, sắc mặt xám xịt tỏ rõ vẻ khó chịu.
An Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hơn 2 tháng nay anh đã không còn là anh, đã không còn là Hà Băng mà cô quen biết, tâm trạng của anh thật khó nắm bắt vui giận thất thường mà cô thì lại lười gây sự thế nên cô cũng chỉ đành im lặng mà thôi.
20 phút sau, một ngôi biệt thự trong khu dân cư cao cấp đã hiện ra trước mặt, cuối cùng An Thanh cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, kết thúc một hành trình đầy căng thẳng. Chỉ có điều cô chẳng thể ngờ hành trình căng thẳng ấy mới chỉ là khởi đầu cho cơn ác mộng đêm nay của cô.
Vừa vào nhà Hà Băng đã không chút khách khí mà bóp lấy cằm của cô, lúc này vẻ mặt của anh lạnh như băng, trên người là bộ đồ màu đen càng lộ vẻ ác nghiệt, giọng nói có tới 3 phần lạnh lẽo 7 phần sát thương.
” Kiều An Thanh, cô có ý thức được mình đang làm gì không? Những ngày qua tôi đã quá nhân từ với cô rồi chăng?”
Không đợi An Thanh mở miệng, ánh mắt anh càng thêm phần lạnh lẽo: “Thân là gái đã có chồng lại có thể nghiễm nhiên tình tứ cùng người đàn ông khác, cô còn biết liêm sỉ nữa không?”
Nghe mấy lời này làm cho An Thanh biến sắc, cố gắng thanh minh trong sự đau đớn do lực cánh tay đang ghì chặt trên cằm.
” Em không có.”
“Không có sao?”
Ánh mắt Hà Băng đầy vẻ chế giễu: “Cái gọi là không có của cô chính là ôm ấp đàn ông giữa trốn đông người hay là buổi hẹn hò tình tứ tối nay.”
Nói đến đây trong đầu Hà Băng liền hiện lên hình ảnh An Thanh cười rạng rỡ ôm chầm lấy Thiên Phong trước sảnh bệnh viện rồi lại thấy An Thanh cùng Thiên Phong ăn tối vui vẻ.
Mỗi hình ảnh hiện lên trong đầu đã xoá sạch chút tỉnh táo cuối cùng trong con người anh thay vào đó chỉ là thứ cảm xúc mất mát, hụt hẫng, còn có cả đau khổ, giận dữ tột cùng.
Trong con mắt nâu trầm hằn lên từng tia nhìn tàn độc, khắc nghiệt. Khoé môi anh cong lên một nụ cười mỉa mai quỷ dị.
” Kiều An Thanh, nếu cô quên thì tôi sẽ giúp cô nhớ. Nhớ ra bản thân cô đang có thân phận thế nào.”