Chương 36: Bà ấy đi rồi, con hãy để bà ấy được ra đi thanh thản
- Trang Chủ
- Liệu Đôi Ta Có Thể Ngừng Đau Thương - Mai Linh Nhung
- Chương 36: Bà ấy đi rồi, con hãy để bà ấy được ra đi thanh thản
Tít…. Tít… Tít….
Tiếng máy móc vang lên đến xé lòng. Đồ thị đo nhịp tim trên màn hình chợt kéo dài thành một đường thẳng dài vô tận không còn thấy điểm đầu, điểm cuối.
Trong phòng bệnh trở lên vô cùng hỗn loạn, những tiếng bước chân ra vào vội vã, tiếng khóc thương tâm, còn có cả tiếng bác sĩ tuyên bố thời gian tử vong của Kiều Thanh Uyển.
Lúc này chỉ có An Thanh không nói một lời nào, vẫn cố chấp nắm chặt bàn tay đang lạnh dần của Kiều Thanh Uyển không muốn buông ra.
Chưa đến nửa tháng cô đã mất đi người thân duy nhất trên đời. Từ nay về sau không còn ai ngóng trông cô những ngày cuối tuần, không còn ai gọi điện nhắc cô đi ngủ sớm, không còn ai càm ràm trách cô cuồng công việc. Từ nay về sau cô chính là một đứa trẻ mồ côi. Cô đơn, lạc lõng trên thế gian này.
” Bà ấy đi rồi, con hãy để bà ấy được ra đi thanh thản.”
Lâm Ngọc vừa nói vừa tiến đến đặt tay lên vai An Thanh vỗ về. Bà gạt nước mắt, hướng An Thanh quay mặt về phía mình rồi lại nói tiếp.
” Con hãy nén đau buồn, dù ở nơi đâu mẹ con cũng đều muốn thấy con vui vẻ. Sau này con sẽ là con gái của ta, chúng ta sẽ là người một nhà có được không?”
An Thanh ngây người nhìn Lâm Ngọc rồi ôm lấy bà, vùi đầu vào vai bà mặc cho nước mắt chảy như thác lũ. Tiếng khóc mỗi lúc một lớn, dần dần không còn kiềm chế được mà gào lên ầm ĩ như một đứa trẻ con. Ngôn Tình Sắc
Lâm Ngọc vẫn ôm chặt lấy cô, để mặc cho cô phát tiết hết những đau khổ, những mất mát dồn nén trong tim.
Dưới sự giúp đỡ của gia đình Thiên Phong và Hà Băng, tang lễ của Kiều Thanh Uyển được tổ chức một cách đơn giản mà long trọng.
Buổi tối An Thanh ngồi trong căn nhà cũ lòng đầy trống vắng.
Mỗi đồ vật nơi này đều gắn với từng kỉ niệm của mẹ con cô nhưng giờ đây vật còn mà người thì đã ở một nơi xa.
Cho tới tận bây giờ cô mới thật sự hiểu được sự khốc liệt của dòng thời gian. Khi còn nhỏ cô chỉ mong lớn thật nhanh để rời xa cái làng quê heo hút này, lớn thật nhanh để kiếm tiền giúp mẹ, nhưng giờ phút này cô lại chỉ ước ao được nằm trong vòng tay mẹ như lúc nhỏ. Cho dù nhà có dột nát, cho dù bụng có đói cồn cào thì tình thương của mẹ dành cho cô vẫn luôn đong đầy.
Những giọt nước mắt không biết từ khi nào đã lại ướt đẫm trên khuôn mặt ủ rũ, những tiếng nấc mỗi lúc lại thêm nghẹn ngào, dần dần cơ thể cũng trở nên vô lực, mềm nhũn mà ngã khụy xuống sàn nhà doạ cho Hà Băng tái xanh mặt mày.
Trong buồng bệnh, ánh sáng dịu nhẹ của sớm mai chiếu lên khung cửa sổ, An Thanh khẽ nheo mắt từ từ thích nghi với hiện tại sau một cơn mê man dài.
Nhìn An Thanh tỉnh lại tảng đá đè nặng trong lòng Hà Băng cuối cùng cũng được chút bỏ. Anh hiểu cảm giác mất đi người thân đau đớn đến cùng cực thế nào vậy nên anh đối với An Thanh lúc này không chỉ là xót thương mà còn có cả đồng cảm, thấu hiểu. Khoé môi anh cong lên một nụ cười ôn hoà, khẽ thấp giọng.
” Thấy trong người thế nào rồi, có muốn uống chút nước không?”
Cổ họng An Thanh đang đắng ngắt, còn có cảm giác khô rát khó chịu vì vậy vừa nhận cốc nước từ Hà Băng cô liền uống một hơi dài.
Uống nước xong cô tự rút kim truyền nước rồi đi đánh răng rửa mặt.
Qua gương cô nhìn ra một thân hình nhỏ bé trong bộ đồ bệnh viện rộng thùng thình, còn có khuôn mặt hốc hác, xanh xao. Ngay cả bản thân cô cũng bị chính mình doạ sợ, bộ dáng cô thế này bảo sao trước khi nhắm mắt mẹ cô lại lo lắng như vậy.
Vừa nghĩ tới mẹ, nước mắt cô đã trực trào trên bờ mi sưng đỏ nhưng cô đã hứa gì, cô hứa với mẹ sẽ sống vui vẻ, sẽ tự chăm sóc tốt cho mình vì vậy cô chỉ có thể tạt nhiều nước lên mặt cho thật tỉnh táo, mẹ thương cô như vậy nếu thấy cô đau lòng thì sao có thể yên tâm cho được.
An Thanh đánh răng rửa mặt xong bước ra cũng là lúc Hà Băng mua đồ ăn sáng về. Đã hơn 1 ngày cô không ăn gì, rõ là bụng đang đói nhưng khi mùi thức ăn bay lên lại khiến cho khướu giác bị kích thích quá độ đến đáng sợ. Cô đưa tay bưng miệng ngăn cản sự đình công của dạ dày rồi lại lao vội vào nhà vệ sinh.
Dưới sự thúc ép của Hà Băng, An Thanh chật vật cả nửa ngày cuối cùng cũng chỉ nuốt được mấy thìa cháo. Hà Băng không lỡ nhìn cô vừa ăn vừa nôn nên đành thoả hiệp cho cô uống thêm chút nước.
Một lúc sau vị bác sĩ trung tuổi từng phụ trách bệnh của mẹ cô bước vào. Vừa thấy ông Hà Băng khẽ cười xem như chào hỏi rồi nói.
” Sức khoẻ của cô ấy thế nào ạ?”