Chương 18: Muốn doạ chết anh hả
- Trang Chủ
- Liệu Đôi Ta Có Thể Ngừng Đau Thương - Mai Linh Nhung
- Chương 18: Muốn doạ chết anh hả
Cũng may khi sáng anh lại chọn cho cô chiếc váy babydoll cộc tay. Tuy không được tính là lịch sự, sang trọng nhưng cũng không đến nỗi làm mất mặt người mặc khi ra đường.
” Nhanh lên em muộn rồi”
Nghe tiếng thúc giục bên ngoài Hà Băng chỉ có thể khẽ lắc đầu rồi nhanh chân bước theo. Cuộc sống sau này của anh chắc cũng theo cô mà nhộn nhịp lắm đây.
….
Buổi trưa An Thanh vừa xuống đến căng tin bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của Hà Băng.
Điện thoại vừa kết nối cô đã nghe được một lời quan tâm.
” Đã được nghỉ trưa chưa? có mệt lắm không?”
Anh biết bệnh viện của cô là bệnh viện tuyến trung ương, bệnh nhân lúc nào cũng đông đến quá tải. Các y, bác sĩ lúc nào cũng là hoạt động hết công suất mà đêm qua cô cũng đã bận rộn cả đêm. Anh có chút lo lắng cho sức khoẻ của cô vậy nên vừa tan họp là gọi điện hỏi han.
An Thanh vừa đứng đợi đồ ăn, vừa nhìn ra cái nắng chói chang bên ngoài mà uể oải nói.
” Em vừa mới nghỉ, hôm nay đông bệnh nhân quá.”
Giữa cái thời tiết gần 40 độ C của mùa hè, một câu nói dịu dàng, mát lạnh như nước len lỏi bên tai khiến cho những mệt mỏi của An Thanh dường như tan biến.
” Vậy lát ăn nhiều một chút rồi nghỉ ngơi cho đỡ mệt, chiều tan làm anh đón em.”
Khuôn miệng nhỏ của An Thanh cong lên một nụ cười hạnh phúc vừa định đồng ý thì trong đầu lại hình thành lên một suy nghĩ gì đó làm cho đôi mắt to tròn ánh lên cái nhìn tinh ranh, lém lỉnh sau đó là một giọng nói đầy vẻ tiếc nuối.
” Hà Băng, hôm nay một đồng nghiệp có việc bận đột xuất vì vậy em phải trực thay cô ấy.”
Hàm ý chính là nói tối nay cô sẽ ở lại bệnh viện, anh không cần tới đón cô.
Đầu dây bên kia, người đàn ông khẽ nhíu hàng mày kiếm, nén đi tiếng thở dài mà cất giọng lo lắng.
” Trực đêm nay sao, sức khoẻ của em có ổn không?”
An Thanh đáp lại:
” Đừng lo lắng, mai cuối tuần rồi, sáng mai về em sẽ ngủ bù cả ngày luôn.”
” Có đồ ăn rồi, em cúp máy trước, anh cũng đi ăn trưa đi nhé.”
Nhận được một chữ “ừ” của anh, cô liền tắt máy rồi nở ra một nụ cười tinh nghịch.
…
Khi Hà Băng về đến nhà cũng đã hơn 9 giờ tối.
Hôm nay cô đi trực nên anh cũng chẳng muốn về nhà sớm vì vậy đã ăn luôn bữa tối ở công ty rồi tăng ca tới muộn.
Những ngày qua anh đã quen với hình bóng cô trong ngôi nhà này, giờ đây nhìn một khoảng không gian rộng lớn đến tĩnh lặng khiến anh có chút khó thích nghi.
Bật đèn tường mờ mờ trong phòng khách. Ngả lưng trên sofa, Hà Băng lại rút điện thoại gửi đi một tin nhắn.
” Đã ăn tối chưa?”
Rất nhanh sau đó người nhận được tin nhắn đã hồi âm.
” Đã ăn, em đang bận, khi khác nói chuyện nha.”
Nhìn những câu chữ lạnh lùng khiến Hà Băng không khỏi hụt hẫng. Nhưng anh biết làm gì hơn, đó là đặc thù công biệc của cô, chỉ cần cô lơ là một chút thôi cũng có thể gây ra hậu quả nặng nề.
Nhìn phòng khách trống vắng một lượt, Hà Băng đặt chiếc điện thoại xuống mặt bàn, khẽ thở dài một hơi rồi bước vào phòng tắm.
Tiếng đóng cửa vang lên rồi đến tiếng nước chảy róc rách làm cho người trong phòng ngủ mỉm cười khoái trí. Anh vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của cô trong căn phòng này cũng có nghĩa là kế hoạch của cô đã thành công đến tám mươi phần trăm.
Tiếng nước chảy dừng lại, sau đó lại một tiếng “cạch” vang lên, An Thanh vội vàng nhảy lên giường nằm im bất động trong chiếc chăn mềm mại.
Hà Băng vừa tắm xong chỉ quấn một chiếc khắn tắm ngang hông, để mặc những giọt nước còn vương trên tóc thi thoảng lại nhỏ xuống gương mặt đẹp không một góc chết.
Anh đi ra phòng khách lấy điện thoại rồi uống ngụm nước sau đó chậm dãi bước về phòng ngủ.
Hà Băng lơ đãng bật đèn ngủ, lại tiện tay đặt chiếc điện thoại lên mặt tủ.
Vừa ngả lưng xuống giường đã bị người trong chăn vươn tay ra ôm chặt vòng eo săn chắc.
Bị giật mình, Hà Băng vội tung chăn ra theo quán tính nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy một mảng mềm mại nhào lên lồng ngực anh cười khúc khích.
Nhìn rõ khuôn mặt thanh tú trong lồng ngực mình anh mới đưa một tay ra ôm chặt cô ép vào cơ thể mình, tay còn lại bẹo lên khuôn mặt đang tràn ngập ý cười.
” Muốn doạ chết anh hả?”
” Là tại anh không tinh tế”
Vừa nói cô vừa đưa tay xoa xoa lên má.
Người đàn ông ghé sát xuống khuôn mặt đang tự đắc hỏi lại.
” Anh không tinh tế sao?”
Cô gái nhỏ trưng lên khuôn mặt ngây ngô vô tội, phân bua lí lẽ.
“‘Anh biết bây giờ đang là mùa gì không?”
Hà Băng: ” Mùa hè”
An Thanh: ” Thế mới nói anh không tinh tế, căn nhà có thể mát lạnh như này là đã có người bật điều hoà từ trước, không lẽ anh nghĩ cái điều hoà nhận ra chủ về nên tự khởi động.”
Hà Băng bị cái lí lẽ này làm cho choáng váng chỉ có thể trầm giọng phát ra hai chữ ” tinh ranh.”