Chương 14: An Nhiên, nhìn cậu và cô ấy giống nhau quá
- Trang Chủ
- Liệu Đôi Ta Có Thể Ngừng Đau Thương - Mai Linh Nhung
- Chương 14: An Nhiên, nhìn cậu và cô ấy giống nhau quá
Một cô gái nhìn Hà An Nhiên một lượt rồi lên tiếng:
” An Nhiên cậu xinh đẹp hết phần của bọn tôi rồi.”
” Trẻ tuổi, thông minh, xinh đẹp lại giàu có, ngưỡng mộ cậu quá đi.” Một cô gái khác đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
Đúng là rất ngưỡng mộ, không chỉ sở hữu ngoại hình xinh đẹp mà ngay cả số tài sản trong tay Hà An Nhiên cũng không hề tầm thường. Vừa sinh ra cô đã được tặng hai phần trăm cổ phần của Hà Thịnh làm quà đầy tháng. Sinh nhật năm 18 tuổi, số cổ phần trong tay cô đã lên tới mười phần trăm.
Có phóng mắt đi cả thành phố này cũng không thể tìm được người thứ hai vừa có dung nhan vừa có gia cảnh tốt như Hà An Nhiên, ngay cả học vấn của cô cũng trở thành niềm ao ước của bao người. Vậy sao có thể không ngưỡng mộ cho được.
Tính cách Hà An Nhiên là một người hoà đồng, vui vẻ nên khi nghe đám bạn nói vậy cô cũng chỉ cười rạng rỡ phù hoạ theo một cách khiêm tốn.
” Được rồi, đừng đùa nữa, không phải các cậu đều có sự nghiệp riêng cả rồi sao, còn tôi bây giờ mới bước chân vào con đường lập nghiệp. Vẫn còn non và xanh lắm, nhờ các vị tiền bối chỉ bảo thêm nhé.”
Giữa lúc những tiếng cười vang lên thật giòn giã thì một cô gái trong đám bạn của Hà An Nhiên lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc, miệng lắp bắp không thốt lên lời.
Theo hướng chỉ tay của cô gái kia, ánh mắt của mọi người cũng lần lượt nhìn ra phía cổng lớn.
Hà Băng mang trên mình tây trang màu đen lịch lãm, dưới mái tóc đen được tạo kiểu chỉnh chu là gương mặt đẹp đẽ chứa đựng sự ôn nhu, dịu dàng. Đôi mắt nâu trầm thi thoảng lại nhìn sang cô gái đi bên cạnh đầy vẻ cưng chiều, yêu thương.
Tiếng trầm trồ vang lên mỗi lúc một nhiều hơn, vốn dĩ gương mặt đẹp đẽ của Hà Băng cũng đã làm cho bao người phải xuýt xoa chưa kể cô gái đi bên cạnh anh ta cũng quá là nổi bật khiến cho mọi ánh nhìn lúc này đều đổ lên người bọn họ.
Một dáng người mềm mại mang trên mình bộ lễ phục màu đen được thêu hoạ tiết bằng kim sa lấp lánh, mái tóc dài ngang lưng được tạo kiểu cầu kì tôn lên vẻ yêu kiều, diễm lệ. Gương mặt rạng rỡ, bờ môi đỏ mọng như một nụ hoa e ấp nở, nhìn vào cho người ta một cảm giác đắm say.
Một người bạn của Hà An Nhiên không nhịn được sự tò mò bèn cất lời.
” An Nhiên, có phải anh trai cậu giờ là hoa có chủ rồi không?”
Khi Hà An Nhiên còn chưa kịp trả lời thì Hà Băng đã bước tới trước mặt cô cất giọng trầm ấm.
” An Nhiên, có hài lòng với sự chuẩn bị này không?”
Trước nay guu thẩm mĩ của Hà Băng rất tốt, nếu đây đã là sự chuẩn bị của anh thì đâu thể làm người khác không vừa lòng.
” Em rất thích, cảm ơn anh.”
Mặc dù trả lời Hà Băng nhưng ánh mắt Hà An Nhiên nãy giờ vẫn chưa từng rời khỏi cô gái vừa tới. Từ khi họ bước vào cô luôn cảm thấy gương mặt xinh đẹp này khá là quen mắt nhưng vẫn không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
” Đây là…” Sau khi lục lọi lại não bộ một vòng vẫn không thể tìm được chút kí ức nào về cô gái xinh đẹp trước mặt vì vậy Hà An Nhiên chỉ có thể dè dặt tìm câu trả lời từ Hà Băng.
” Anh giới thiệu một chút nhé.”
” Đây là An Nhiên, em gái của anh.”
Hà Băng vừa nói vừa đưa tay hướng về phía Hà An Nhiên sau đó lại nhìn Hà An Nhiên mà nói tiếp.
” Còn đây là An Thanh, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Dứt lời anh lại đưa tay quàng qua eo An Thanh một cách âu yếm.
Hà An Nhiên nhìn một màn này thì khẽ nhíu mày khó chịu. Khó chịu vì vẫn chưa thể nhớ ra An Thanh là ai, khó chịu vì trước nay sự dịu dàng của Hà Băng vốn chỉ dành cho cô nhưng giờ lại có thêm một người khác chiếm giữ sự cưng chiều của anh.
” Chào em”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, lúc này Hà An Nhiên mới lúng túng cất lời.
” Chào chị”
Ngay khi Hà An Nhiên còn chưa biết phải làm gì tiếp theo để che đi sự lúng túng của mình thì một cô bạn đứng phía sau lại hô lên.
” Giống quá.”
” An Nhiên, nhìn cậu và cô ấy giống nhau quá.”
Đám bạn Hà An Nhiên nghe được cũng bắt đầu nhìn hai người đánh giá.
” Đúng là rất giống nhau, gặp ngoài đường tôi còn tưởng là chị em của cậu đấy. “
Hà An Nhiên đang lúng túng, nghe được mấy lời này lại càng trở nên lúng túng hơn, cô nở ra một nụ cười gượng gạo nhìn sang mấy cô bạn.
” Thật hay đùa vậy?”
” Đúng là giống nhau thật đấy.” Lần này người lên tiếng là Hà Băng.
Hà Băng nhìn Hà An Nhiên rồi lại nhìn sang An Thanh một lần nữa mới tiếp tục cất lời.
“Đôi mắt to tròn, hàng mày liễu, sống mũi cao, ngay cả dáng người cũng rất giống nhau.”
Khi hai người đứng cạnh nhau thế này anh mới thấy giữa họ có rất nhiều nét tương đồng. Thậm trí giữa họ còn có nhiều nét giống nhau hơn cả anh và Hà An Nhiên.