Chương 16: Động lòng
Đương nhiên là Chu Lai cố ý. Cô phát hiện, đùa với Lâm Tư Dật thích thật.
Thực ra vào hôm chụp hình ấy, Chu Lai cực kỳ muốn đùa Lâm Tư Dật. Nhưng lúc đó có quá nhiều người, cô cũng nên tem tém lại. Cô lấy việc công làm việc tư, cố ý ôm anh, kéo tay anh, xích lại gần anh. Cô cố ý dựa vào lòng Lâm Tư Dật. Khi đó cô nghe thấy tiếng tim đập nhanh thình thịch thình thịch của anh.
Bây giờ không giống như vây. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, bầu không khí mờ ám gần như bao phủ khắp căn phòng.
Chu Lai như một nàng hồ ly, gương mặt mỉm cười quyến rũ. Cô không hề do dự, sau khi đã xác định mục tiêu thì dùng ngay chiến thực đánh nhanh thắng nhanh.
Cô không hề giấu giếm rằng mình thích Lâm Tư Dật. Còn cảm giác của Lâm Tư Dật thế nào thì cô hoàn toàn không biết.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ dây đèn ở kệ kính trưng cây cảnh. Vừa nãy vì Chu Lai muốn xem hiệu quả của sen đá nên Lâm Tư Dật đã tắt đèn trong phòng đi.
Trong hoàn cảnh mờ tối, tất cả các cảm quan đều bị hạn chế.
Chu Lai tháo mũi lưỡi trai xuống, vài sợi tóc mềm mại rơi xuống, khiến cho khuôn mặt như bé lại.
Lâm Tư Dật có thể cảm nhận rõ ràng làn da của mình – nơi Chu Lai tiếp xúc hình như vừa tê dại, vừa nhột vừa ngứa. Nhưng không chỉ làn da, mà cảm giác ấy còn len lỏi vào trái tim anh.
Chu Lai ở quá gần anh. Anh không thể đẩy, cũng không thể động đậy. Tựa như ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó.
“Lâm Tư Dật, cậu thơm thật.”
Cô rất thích.
Lâm Tư Dật nín thở, suy nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: “Chắc là do nước xả vải.”
Chu Lai buồn cười.
Dễ thương thật.
Đáng yêu đi
Đôi lúc lòng tham không đáy muốn nắm bắt gì đó nhưng Chu Lai lại không xác định cuối cùng bản thân mình muốn cái gì. Cô khiễng mũi chân, rút ngắn khoảng cách với anh.
Hai càng sát lại gần nhau. Chỉ cần Chu Lai chủ động, cô sẽ có thể hôn lên môi anh.
Nhưng cô không là như vậy.
Chu Lai thích chí nhìn Lâm Tư Dật. Cô cảm nhận hơi thở dần nặng của anh, ánh sáng mờ nhạt ở đáy mắt anh.
Nếu như không có vài lần tiếp xúc cơ thể, có thể Chu Lai cho rằng thần sắc lúc này của Lâm Tư Dật là lạnh nhạt. Nhưng những ngón tay bấu chặt mép bàn đã bán đứng anh.
Nhưng đây là người đàn ông độc thân từ mới lọt lòng, ngay cả nụ hôn đầu vẫn còn.
Chu Lai phì cười.
Lâm Tư Dật thật sự rất đáng yêu.
Rõ ràng anh rất căng thẳng nhưng vẫn giả vờ như mình bình tĩnh lắm.
Chu Lai cuối cùng cũng lùi về, và để cho bầu không khí xunh quanh Lâm Tư Dật thoáng hơn.
Lâm Tư Dật đối diện với ánh mắt của Chu Lai, sau đó nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác. Anh nghiêng người, đi lại phía cửa phòng. “Tách”, đèn trong phòng được bật lên.
Chu Lai vẫn đứng nguyên chỗ đấy. Nhưng khác ở chỗ là cô đang dựa vào kệ sách.
Trông cô rất thong dong. Vì mọi thứ đã được lên kế hoạch.
Lâm Tư Dật hỏi Chu Lai: “Cậu muốn đọc sách không?”
Hiển nhiên là Lâm Tư Dật cảm thấy không quen khi phải tìm cách hòa hợp bầu không khí chỉ có hai người nam và nữ. Vậy nên cách chuyển chủ đề của anh cũng cứng nhắc, buồn cười như thế. Anh không như những người thời đại bây giờ, là sống nhanh sống vội. Chính vì vậy mà con người anh rất đơn thuần.
Không phụ “ý tốt” của tiến sĩ Lâm Tư Dật, Chu Lai cũng thuận mắt nhìn theo cuốn sách trên tay anh.
Cô muốn nói, trong sách làm gì có cậu mà xem.
Nhưng với dáng vẻ đáng thương của anh bây giờ thì cô lại cảm thấy tội lỗi đầy mình.
Tính cách Chu Lai thì xưa nay luôn bạo dạn. Nếu cô đã xác định đó là món đồ mình thích, thì sẽ không do dự mà ra tay. Cô từ nhỏ đã có ngoại hình, không thiếu tiền, cũng không thiếu cách giành được món đồ yêu thích.
Đối với Chu Lai, Lâm Tư Dật như trái cấm ngon lành được bày ra trước mắt. Cô không kiềm nén được mà nếm thử vị ngon của nó.
Nhưng bây giờ cô lại sợ mình hăng quá làm Lâm Tư Dật sợ quá chạy mất.
Chu Lai hỏi: “Sách gì vậy?”
Lâm Tư Dật nhìn bìa sách, đầu óc lập tức trống rỗng. Nhưng anh rất nhau đã điều chỉnh lại, nghiêm túc giới thiệu với Chu Lai.
Anh quay về quỹ đạo thường ngày của mình. Anh nói về vấn đề sở trường rất trôi chảy, lưu loát.
Chu Lai nghe đại khái thì biết cuốn sách này có tựa là “Phải sống.”
Cô trả lời lại với Lâm Tư Dật rằng khi nào có thời gian sẽ xem, nói rồi thuận tay tìm sách trên kệ. Cuốn sách có tựa là “Nineteen Eighty-four 1984”, nhìn trang đầu tiên là toàn Tiếng Anh thôi đã khiến nhức đầu nhức óc.
“Cậu thích thể loại này?”
Chu Lai sợ Lâm Tư Dật hiểu lầm. vội đặt cuốn sách xuống: “Tớ chẳng hiểu sách viết gì. Chỉ là thấy tựa sách có vẻ hay.”
“Tớ có bản tiếng Trung, nếu cậu thích…”
“Tớ không thích!” Chu Lai cũng không giả vờ, “Tớ đọc sách tiếng Trung.”
Chu Lai lấy quyển “Phải sống” từ trong tay Lâm Tư Dật, lắc lắc cuốn sách: “Bạn Lâm, tớ mượn vài hôm nhá.”
Lâm Tư Dật nói: “Nếu cậu không thích thì không phải cố. Mỗi người có mỗi sở thích khác nhau.”
Chu Lai như bị chọc phải mụn nhọt: “TỚ SẼ ĐỌC, ĐƯỢC CHỨ!”
Lâm Tư Dật nở nụ cười dịu dàng: “Được chứ.”
Lâm Tư Dật không lấy chuyện này mà châm biến hay thể hiện ta đây hơn người. Anh đứng bên kệ sách nhìn Chu Lai.
Bỗng Chu Lai nhớ ra mình thích đọc tiểu thuyết ngôn tình. Hồi đó đi học, cô hay lén cúi xuống đọc.
Cuốn tiểu thuyết ngôn tình đầu tiên Chu Lai đọc là do một cô bạn cùng lớp cho cô mượn. Khi đó cô vẫn là ngồi cùng bàn với Lâm Tư Dật.
Con gái trời sinh thích mơ mộng. Và những thứ trong tiểu thuyết lại càng khiến họ mê mẩn hơn. Khi ấy, Chu Lai say mê những cuốn tiểu thuyết ngôn tình hão huyền. Đi học, về nhà đều xem. Đọc xong một trang chưa đã còn phải đọc đi đọc lại cho thỏa mãn.
Nếu việc học mà cô cũng chăm như đọc tiểu thuyết ngôn tình thì có khi đã đậu Thanh Bắc (Thanh Hoa và Bắc Đại).
Lâm Tư Dật nhắc nhở Chu Lai bảo cô đừng đọc truyện khi đi học. Anh không những không khuyên được cô mà còn đi cô mắng lo chuyện bao đồng.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Và thế là cô bị giáo viên môn Toán bắt quả tang. Giáo viên gọi Chu Lai đứng lên trả lời, cô ngập nga ngập ngừng. Sau đó cô nghe thấy bạn cùng bàn của mình là Lâm Tư Dật nhắc đáp án liền trả lời ngay đáp án đó. Giáo viên môn Toán đứng trên bục tức giận: Chu Lai ơi là Chu Lai, bạn đã nhắc rồi mà em còn trả lời sai? Em nói xem, em đi học làm gì nữa đây?
Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Dật nhìn thấy Chu Lai khóc. Cảm giác ê chề khiến cho những giọt nước mắt của cô rơi xuống như hạt trân châu đứt đoạn.
Khi ấy Lâm Tư Dật chưa biết thích một người là gì. Nhưng anh biết rõ, trái tim mình không thoải mái khi Chu Lai khóc. Anh đưa khăn giấy cho cô nhưng bị cô phớt lờ. Anh cũng không ép cô cầm lấy, chỉ im lặng nghe tiếng cô khóc.
Chu Lan đã quên mất chuyện này từ lâu.
Lâm Tư Dật thật bận rộn.
Anh vừa nhận một cuộc điện chưa bao lâu thì đã nhận thêm một cuộc điện thoại khác. Anh mở laptop, nói phải gửi tài liệu cho sinh viên khóa dưới, rồi bảo Chu Lai cứ tự nhiên.
Chu Lai vốn là người thoải mái, không câu nệ. Trên tay cô có một bó hoa từ lá bạch quả, một cuốn sách. Cô vừa xem xong kệ kính trưng sen đá, rồi lại quan sát căn phòng này.
Diện tích căn phòng không lớn, nhưng đầy đủ đồ nội thất. Và cũng không khiến người khác cảm thấy bí bách. Nơi học tập và nghỉ ngơi được tách ra làm hai khu riêng biệt. Hai chiếc giường đơn. Ngoài ra còn có nhà tắm, máy giặt, tủ lạnh bé. Trong phòng nhiều nhất là sách. Theo đánh giá của Chu Lai, cô cảm thấy có một dãy sách trên kệ đều có chữ viết tay của Lâm Tư Dật. Những cuốn sách được phân loại theo dãy chất khít lại không một chỗ hở.
Ngoài ban công ngoài có một kệ cây xanh, tầm nhìn cũng vì thế mà thoáng đãng hơn. Dưới tầng có một bãi sân rộng, có một vài sinh viên đang đi qua đi lại dưới đó.
Thời học sinh, Chu Lai chưa từng hẹn hò. Không phải là cô không muốn mà do yêu cầu của cô quá cao nên mãi không tìm thấy người phù hợp.
Nghĩ đến cũng hơi tiếc. Cuộc đời sẽ không hoàn mỹ khi chưa từng được người yêu nắm tay đi dưới sân trường.
Tự nhiên muốn yêu đương quá đi.
Đợi Lâm Tư Dật xong việc, Chu Lai chủ động hỏi anh: “Còn vài ngày nữa là sang năm mới, cậu có kế hoạch gì chưa?”
Lâm Tư Dật nói mình tạm thời chưa có kế hoạch.
Chu Lai suy tư, đầu gật gật.
Năm mới năm nay cô sẽ đến thành phố S tham dự hoạt động năm mới. Nhưng bây giờ cô lại muốn bỏ lịch trình.
“Lâm Tư Dật, cậu muốn đón năm mới với tớ không?” Chu Lai hỏi.
Lúc này đây, dáng vẻ và ngữ khí của cô vô cùng chân thành. Không giống như mọi hôm cứ hỏi thẳng thừng.
Đôi mi dài của Lâm Tư Dật hơi rủ xuống, anh đã mở miệng nhưng lại không nói nên lời.
Đón năm mới đối với đại đa số mọi người mà nói đều có ý nghĩa đặc biệt. Thường là cùng người nhà, bạn bè đón một năm mới, kết thúc một năm cũ đã qua.
Nhưng Lâm Tư Dật mãi mà không tìm được lý do thuyết phục mình đón năm mới cùng Chu Lai.
Anh là gì của cô?
Chu Lai nóng lòng, đi đến gần Lâm Tư Dật hơn: “Này, tớ hỏi cậu đấy.”
Lâm Tư Dật ngồi trên ghế nên buộc phải nghênh đón cái nhìn của Chu Lai.
Chu Lai chợt phát hiện nhìn Lâm Tư Dật từ góc độ này thật khác lạ. Anh dựa một bên đầu lên ghế, đôi chân dài không biết đặt đi đâu mà hơi cong. Trông nhưng một cậu thiếu niên biếng nhác, không bị gò bó.
Cô tiến lên gần hơn, một tay chống lên kệ sách của Lâm Tư Dật, xích lại gần hơn, “Chỉ cần cậu muốn, chúng ta sẽ đón năm mới cùng nhau.”
***
Lúc Chu Lai về nhà là 9 giờ tối.
Cô dùng chức năng giọng nói trên Wechat hỏi Bách Hoa Hoa: “Có thể bỏ hoạt động đón năm mới không?”
Trong nháy mắt, Bách Hoa Hoa đáp: “Tại sao?”
Chu Lai nói: “Chỉ hỏi em là có thể bỏ được không? Làm gì mà nhiều tại lý do vậy.”
Bách Hoa Hoa trả lời lại bằng một đoạn thoại dài 60 giây: “Đương nhiên là không được! Bà chủ ơi, chị có biết chúng ta đã bỏ bao nhiêu công sức mới có thể giành được hoạt động này từ tay đối thủ không? Tuyên truyền và thông cáo báo chí cũng đã gửi đi từ lâu rồi, bây giờ chị nói không đi? Chị muốn để đối thủ cười cho thúi mũi ư? *……&%&%¥#%”
Chu Lai: “Nhưng chị không muốn đi.”
Bách Hoa Hoa: “Chị phải đi!”
Những năm gần đây Chu Lai rất quy tắc, hiếm khi thấy cô nổi hứng như vậy. Sở dĩ cô muốn bỏ hoạt động đón năm mới này là vì cô muốn đón năm mới cùng Lâm Tư Dật.
Nửa tiếng trước, câu trả lời của Lâm Tư Dật vẫn còn vang vảng bên tai Chu Lai.
Anh nhẹ nói với cô: “Tớ muốn. Chu Lai, tớ muốn đón năm mới cùng cậu.”
Chu Lai không thể quên được ánh mắt của Lâm Tư Dật. Anh như một con mèo đáng thương bị người ta vứt bên đường.
Chẳng có gì là lạ khi trái tim của Chu Lai như nhũn ra. Thậm chí cô còn hoài nghi nếu như lúc đó Lâm Tư Dật muốn tất cả tài sản của cô, có khi cô chẳng mảy may do dự mà dâng bằng cả hai tay cho anh.
Bách Hoa Hoa cuối cùng vẫn phải theo Chu Lai. Anh khuyên không nổi cô, đành phải đi nói chuyện lại với đối phương.
Hợp đồng của hoạt động đón năm mới đã ký rồi, nếu như đơn phương hủy hợp đồng, bị ảnh hưởng không nói, nhưng có thể phải bồi thường hợp đồng.
Chu Lai làm gì đau đầu như vậy. Cô đang đợi phản hồi của Bách Hoa Hoa, cũng không thèm suy nghĩ thiệt hơn nên tham gia hay không.
Chu Lai thay một bộ đồ mặc nhà, rồi chụp hình bó hoa gửi cho Phương Tinh.
Phương Tinh ngu ngơ, trả lời lại bằng một dãy dấu chấm hỏi.
Chu Lai nói: [Đẹp không?]
Phương Tinh: [Gì thế?]
Chu Lai: [Hoa làm bằng lá bạch quả đó!]
Phương Tinh: […]
Phương Tinh là người thông minh, nhìn một phát là đoán ra được “hoa” này là từ đâu ra. Cô cũng không vòng vo, gọi thẳng video call cho Chu Lai.
Trong thế kỷ 21, gọi video call là một phát minh vĩ đại. Vì trải nghiệm màn hình cảm ứng của iPhone mang lại mà hầu như bây giờ trên đường đều bắt gặp người dùng điện thoại cảm ứng. Điện thoại phím bấm đã dần bị loại bỏ, điện thoại cảm ứng ngày càng phổ biến, cũng càng ngày càng thông minh.
Điện thoại Chu Lai dùng là chiếc iPhone 6 plus vừa mới ra thị trườn hồi tháng 10. Còn Phương Tinh dùng Samsung S5.
Không phải là Chu Lai không ủng hộ hàng quốc nội, chỉ là các thương hiệu quốc nội bây giờ như: Huawei, Xiaoxin, Oppo, Meizu, ZTE,… vẫn còn kém iPhone hay Samsung một khoảng cách nhất định. Vì nhu cầu trải nghiệm mà đa số giới trẻ đều lựa chọn dùng iPhone. Năm đó còn có tin đồn có người vì mua iPhone mà bán thận.
Hai cô bạn thân không cần bước ra khỏi nhà, chỉ cần có chiếc điện thoại đã có thể nhìn thấy đối phương, cùng nhau trò chuyện.
Phương Tinh mặc đang đắp mặt nạ, nằm trên sô pha, cười nói: “Cô Chu à, mới tặng một ‘bó hoa’ mà cô đã động lòng rồi à?”
Chu Lai leo lên giường, “Nhưng nó rất đặc biệt.”
“Xem ra hẹn hò với Lâm Tư Dật rất vui?”
Chu Lai không phủ nhận: “Rất là vui.”
Phương Tinh tháo mặt nạ xuống, nói chuyện nghiêm túc với Chu Lai: “Lạ à nha, tao còn cho rằng mày vô cảm với đàn ông luôn rồi!”
“Làm gì lố đến vậy?”
“Không lố? Không lố mà người người nhà nhà đều cho rằng tao và mày làm một cặp?”
Ôi loạn quá đi mất.
Phong cách trang điểm thường ngày của Phương Tinh rất cá tính, lại để tóc ngắn, rồi làm trong tạp chí thời trang. Vì vậy mà rất nhiều người nghi ngờ khuynh hướng giới tính của cô ấy. Chu Lai độc thân, bạn thân nhất là Phương Tinh. Do vật nên hai người cũng tự nhiên hay đi chung với nhau. Vả lại hai người họ cũng không câu nệ tiểu tiết, cũng hay đùa như ôm hôn nhau. Không biết như thế nào mà lại có tin đồn hai người họ là một đôi.
Chu Lai phụt cười: “Thế không tốt à? Thiếu người theo?”
Phương Tinh trợn mắt: “Tiền đề là tao phải có.”
Chu Lai bật cười, lật người.
Cuối năm, có đủ loại các hoạt động xu hướng. Phương Tinh gần đây bù đầu bù cổ, hôm nay vừa mới bay đến thành phố H, hôm sau lại đến thành phố S. Chu Lai lại muốn thoải mái hơn, chỉ cần cô không muốn thì tốc độ công việc đều có thể chậm lại.
Nhắc đến thành phố S, Phương Tinh hỏi Chu Lai: “Ngày mai mày cũng tham gia hoạt động đón năm mới ở thành phố S đúng không? Đi chung đi.”
Chu Lai nói việc này chưa chắn lắm.
Phương Tinh cho rằng Chu Lai có thể bị người khác nhanh chân ‘cướp’ hoạt động lần này. Cô ấy còn tức giận, bất bình thay cô.
Chu Lai chột dạ, không giải thích gì nhiều.
Nếu mà Phương Tinh biết Chu Lai vì Lâm Tư Dật mà không muốn tham gia hoạt động đón năm mới lần này thể nào cũng cười thúi đầu cô.
Mù quáng vì tình yêu không phải là phong cách của Chu Lai.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chu Lai đăng mấy tấm hình lên vòng bạn bè, còn đăng kèm một tấm hình mặt cười dí dỏm. Cô làm vậy chỉ để cho Lâm Tư Dật bình luận dưới bài đăng, sau đó lại nhớ ra anh không dùng Wechat nên đành xóa nó đi.
Cả một ngày cô có thể đăng nhiều thứ lên Wechat nhưng trên Weibo thì hạn chế lại đôi chút.
Nhưng Chu Lai cảm thấy “bó hoa” này rất đặc biệc nên đã đăng lên Weibo.
Sau khi vừa đăng ảnh, người hâm mộ tức khắc liên tục để lại những bình luận khen ngợi.
Chu Lai chọn một vài bình luận để trả lời lại, lúc chuẩn bị thoát ra khởi Wechat thì thì thấy “Sao Thủy không có nước” để lại bình luận: [Hình chụp đẹp lắm].
***
Lâm Tư Dật đặt điện thoại lên trên bàn, trên màn hình là tấm hình bó hoa từ lá bạch quả.
Anh chậm rãi dựa lưng lên ghế, đầu hơi ngửa lên, mu bàn tay đặt lên trên trán. Ánh sáng hiện lên yết hầu nhô cao, sống mũi cao vót của anh mang đến bầu không khí cô đơn.
Không bao lâu, trên màn hình sáng lên rồi vụt tắt, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Lâm Tư Dật nhớ lại cảm giác trải qua đêm giao thừa năm lớp 10 một mình trong ký túc xá của trường. Mặc dù được nghỉ Tết ta nhưng anh không thể về thành phố C, đành phải ở lại ký túc xá. Thực ra lúc đầu dì quản lí ký túc xá rất không hài lòng với điều này nhưng do anh là trường hợp đặc biệt, do vậy ba năm cấp 3 dì đều mở cửa để anh ở lại ký túc xá. Một tối hơn 8 giờ, bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó, thôi không làm bài tập nữa mà cầm lấy đèn pin và một ít đồ ăn, khoác áo rồi đi ra ngoài.
Lâm Tư Dật vừa mới phát hiện ra mấy ngày nay ở phía cổng Bắc có những con mèo mới đẻ. Thông qua quan sát, anh thấy mèo mẹ hình như đã không còn. Và số thức ăn còn sót lại trên mặt đất cho thấy có người cho mèo con ăn.
Nhưng hôm nay là ngày nghỉ, những bé mèo này có thể bị bỏ đói.
Lâm Tư Dật quỳ một chân, nhỏ giọng gọi nhưng mèo con sợ người nên không dám xuất hiện.
Anh đành để lại xúc xích trên đất, sau đó đứng qua một bên.
Lâm Tư Dật chưa từng ngờ rằng đêm đó anh nhìn thấy Chu Lai.
Chu Lai nhảy tường để vào bên trong trường, động tác của cô rất thuần thục. Trái tim Lâm Tư Dật hụt một nhịp trong khoảng khắc nhìn cô nhảy xuống. Cũng may là không có chuyện gì, cô đi đến chỗ bãi cỏ, nhỏ giọng gọi: “Meo, meo, ra đây đi. Chị mang cho mấy đưa đồ ăn ngon nè!”
Những bé mèo nhưng hiểu được tiếng của Chu Lai, một con hai con ba con bốn con đều chạy ra.
Lâm Tư Dật cuối cùng cũng nhìn rõ những chú mèo con này. Thật thú vị khi một đàn mèo lạ có con màu trắng tinh, có con có sọc,… Cả bốn con không con nào giống con nào.
Chu Lai ngồi xuống đất, lấy thức ăn ở trong túi ra. Cô cũng phát hiện ra trên mặt đất có một vài cây xúc xích, lẩm bẩm: “Hóa ra là không chỉ có mình chị cho mấy đứa ăn!”
Nói đoạn, cô quay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm bóng hình của người đó.
Lâm Tư Dật đang trốn cũng bất giác nín thở vì sợ cô phát hiện ra anh.
Ngay tại khoảnh khắc đó, trái tim Lâm Tư Dật đập nhanh liên hồi. Cuối cùng anh cũng biết, cảm giác động vốn là như vậy.
Nhưng anh không dám, không thể, cũng không được bộc lộ bất cứ biểu hiện gì ra bên ngoài.
Hôm đó là ngày 31 tháng 12 năm 2005, chỉ còn cách năm 2006 không đến 3 giờ đồng hồ.
Lâm Tư Dật nghe thấy tiếng Chu Lai nói với đàn mèo: “Bé ngoan, năm mới vui vẻ.”
Lâm Tư Dật cũng thầm nói với Chu Lai: “Chu Lai, năm mới vui vẻ.”
Lời của tác giả:
Dự đoán sau này biệt danh của bạn Lâm là Lâm ngoan ngoãn, Chu Lam đặt cho đấy.