Chương 13: Hẹn hò không?
Hiệu đính: Xiaoxin
Buổi chiều, Chu Lai đang tìm quần áo thì Phương Tinh gọi video cho cô.
Cả một phòng treo quần áo nhưng Chu Lai vẫn không tìm được bộ nào ưng ý. Không phải là không đẹp mà là cô cảm thấy chúng không phù hợp.
Phương tinh nói: “Hôm nay tao về, mày có tới không?”
“Không, tao có hẹn rồi.”
Phương Tinh nghĩ Chu Lai lại tham gia tiệc tùng gì đó, “Bộ mày đang mặc cũng ổn áp đấy.”
Chu Lai đi đến trước gương ướm thử.
Cô đang mặc một chiếc áo hoodie dài trùm mông với một chiếc quần leggings bó sát. Mặc như vậy thì chân phải đẹp. Chân Chu Lai rất đẹp, vừa thẳng lại thon dài. Nếu là mùa hè thì ưu thế của đôi chân này càng rõ ràng. Nhưng bây giờ là mùa đông, nhiệt độ ngoài trời dưới 10 độ C, cô mặc như vậy đi hẹn hò thì hơi lố.
Phương Tinh nói: “Bộ này phối với boot ngắn rất giống sinh viên.”
Chỉ vì hai từ “sinh viên” mà Chu Lai lập tức quyết định mặc bộ này.
Phương Tinh cười: “Mày tham gia gì vậy? Có nhiều người nổi tiếng à?”
Chu La ném thẳng cho một quả bom nặng ký: “Tao đi hẹn hò với Lâm Tư Dật.”
Phương Tinh ở bên kia video đang uống trà sữa liền bị sặc: “Chu Lai! Đến đâu rồi, mày mau khai thật cho tao!”
Chu Lai có sao nói vậy.
Trước mắt cô cảm thấy rất ưng Lâm Tư Dật. Nhưng hai người cũng không gặp nhau nhiều, không biết sau bữa tối nay có tiến triển thêm được bước nào không.
Tiêu chuẩn của Chu Lai rất cao. Đàn ông đẹp trai trong mắt cô chỉ là cấp nhập môn, qua bài kiểm tra đầu tiên, đẹp trai mà tính cách không phù hợp thì cô sẽ không ưng.
Cô là người cuồng tay, giọng nói, nhan sắc,… nhiều quá không kể hết.
Phương Tinh nói: “Tao có nghe Thiệu Uy nói là đàn anh của cậu ta là một người sống rất healthy, phải nói là như Đường Tăng. Xung quanh toàn là mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần mà anh ta còn ngồi viết luận văn được, không hề bị một xíu ảnh hưởng nào.”
“Cậu ấy rất đáng yêu.” Chu Lai đánh giá.
Phương Tinh suy đi nghĩ lại cũng không thể nào đặt hai từ “đáng yêu” cùng với Lâm Tư Dật được.
Nếu là lần đầu hẹn hò, Phương Tinh đề nghị với Chu Lai: “Mày mặc lắm quần, đã vậy còn kín mít thế kia thì hấp dẫn được ai hả?”
Chu Lai không đồng ý: “Mày đúng là nông cạn.”
“Tao mà nông cạn, nói cho mày biết đàn ông toàn là động vật thị giác.”
Chu Lai hừ nhẹ: “Mày đã thấy Đường Tăng bị yêu tinh nào dẫn đi chưa?”
Phương Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng.
Thật ra lần gặp Lâm Tư Dật ở quán bar không phải là lần đầu tiên cô ấy gặp anh, có một lần Thiệu Uy hẹn Lâm Tư Dật đến quán cà phê để hỏi về nội thất, lúc ấy Phương Tinh cũng ở đó.
Khi ấy Phương Tinh biết Lâm Tư Dật không học chuyên ngành thiết kế nội thất nhưng lại trách Thiệu Uy không làm được việc.
Sau khi gặp được Lâm Tư Dật, cô mới biết bản thân quá nông cạn.
Lần đầu gặp Lâm Tư Dật, anh cho cô cảm giác cao không với tới. Nhưng không phải vì anh cao ngạo mà là vì thái độ khiêm tốn đúng mực của anh, vừa nhìn là biết người có giáo dục tốt, cách cư xử khiến người khác phải kính nể.
Trong suốt buổi gặp mặt, Lâm Tư Dật đều chăm chú nghe những thắc mắc của Thiệu Uy. Anh không đột ngột ngắt lời đối phương để nói ra quan điểm của mình, mà đến cuối cùng anh mới liệt kê ra những điều cần nói. Sau đó kết luận bằng một câu đúng trọng điểm.
Lâm Tư Dật biết rất nhiều thứ, anh như một quyển sách bách khoa.
Sau đó Phương Tinh lại hỏi Thiệu Uy: “Nhà của đàn anh của mày có phải rất giàu không?”
Thiệu Uy lắc đầu: “Không, gia đình của anh ấy rất bình thường.”
Phương Tinh hơi bất ngờ, bởi vì Lâm Tư Dật cho cô cảm giác không câu nệ.
Phương Tinh đã thấy cũng nhiều phú nhị đại phản nghịch, cũng tiếp xúc không ít người xuất thân dòng dõi thư hương, nhưng Lâm Tư Dật rất đặc biệt. Đương nhiên ngoại hình của Lâm Tư Dật góp không ít phần, nhưng ai mà ngờ được có một người đẹp trai lại học giỏi. Giá trị nhan sắc không hề thua kém gì những idol giới showbiz.
Đã đến 3 giờ chiều, Chu Lai sốt ruột nói với Phương Tinh: “Thôi thôi không nói chuyện nữa. Tao sắp phải ra ngoài mà giờ này còn chưa trang điểm nữa.”
“Được rồi, vậy chúc mày sớm ngày ăn được thịt Đường Tăng.”
“Cút cút.”
***
Lu xu bu cả buổi ai dè Chu Lai cuối cùng vẫn đến muộn.
Hai người hẹn 5 giờ chiều ở vườn cây bạch quả đầu tiên ở cổng trường.
Chu Lai chọn tới chọn lui cuối cùng đội đại cái mũ len lên rồi lái xe đến Đại học Z.
Lần trước, Chu Lai thấy có rất nhiều đồ ăn vặt ở cửa Đông của Đại học Z. Cô rất muốn được ăn thử những món ấy.
Chu Lai tốt nghiệp đại học đã lâu, lúc đó cô rất thích ăn đồ ăn vặt ở cổng trường. Nhưng đối với cô, những kỷ niệm thời sinh viên cũng không đẹp lắm. Vậy nên cô cũng không có quá nhiều tình cảm.với trường cũ
Sinh viên đánh giá ẩm thực rất chính xác. Hàng nghìn, chục nghìn sinh viên đã thử những quán ăn vặt ở cổng trường. Và chỉ những quán thật sự ngon mới có thể duy trì lâu dài.
Nếu có quán đã bán vài chục năm ở cổng trường vậy chắc chắn rằng đó là một quán chất lượng.
Lâm Tư Dật bảo thật sự có quán như vậy tồn tại.
Mười mấy năm trước, ở cửa Đông có một xe bán đồ ăn sáng di động. Vì được rất nhiều sinh viên thích nên chủ quán đã thuê một cửa hàng ở ngay tại đó và duy trì cho đến bây giờ là mười mấy năm. Ngoài ra còn có một quán cháo cũng rất ngon. Nếu không đến sớm giành chỗ thì chỉ có thể bưng cháo ra ngoài quán ăn.
Những chuyện như thế cũng thường gặp.
Bình thường Lâm Tư Dật rất ít khi ăn ở ngoài. Nhưng nghe Chu Lai nói muốn ăn nên giữa trưa đã đi ăn thử. Thậm chí còn hỏi người quen hay đi xem quán nào ngon rồi ghi tạc trong lòng.
Vì Chu Lai mà tất cả thời gian biểu buổi sáng của anh bị đảo lộn.
Buổi sáng sau khi thức dậy anh thường đến sân thể dục chạy 5km, sau đó đến thư viện đọc sách. Buổi chiều anh sẽ đạp con xe đạp địa hình của mình quanh ngoại thành xem cây nông nghiệp. Nếu về muộn anh sẽ ăn đại một món nào đó ở ngoài.
Đi xe đạp có lẽ là một trong những niềm yêu thích nhất của Lâm Tư Dật. Đạp xe đạp thì nhanh hơn so với đi bộ, chậm hơn đi ô tô. Nhưng lại thuận lợi cho việc ngắm nhìn thành phố. Chiếc xe địa hình này là anh vừa mua năm nay vì chiếc xe cũ đã bị hỏng. Chiếc xe cũ kia đã làm bạn đồng hành cùng Lâm Tư Dật suốt quãng thời gian sinh viên. Cũng là phương tiện để anh đi làm thêm, tính ra nó cũng giúp anh tiết kiệm không ít chi phí.
Ngoài những việc đó ra thì thỉnh thoảng Lâm Tư Dật cũng chơi bóng rổ. Nguyên nhân anh chơi bóng rổ chỉ đơn giản là do chiều cao, anh cao 1m8 nên thường bị bạn kéo đến sân bóng chơi, lâu dần lại thành thói quen.
Buổi chiều, Lâm Tư Dật dành 2 tiếng để chơi bóng rổ.
Rõ ràng là đang mùa đông nhưng bộ quần áo mỏng manh của anh lại ướt đẫm, ngay cả mái tóc cũng vậy. Hôm nay anh chơi hết sức nên đối thủ không bì kịp, bèn xin tha: “Đàn anh! Thủ hạ lưu tình!”
Sau khi kết thúc, Lâm Tư Dật chống hai tay lên đầu gối, hơi cúi người, mồ hôi từ hai bên thái dương nhỏ giọt.
Anh thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, cả cơ thể tràn ngập hoocmon nam tính.
Thương Chi Nghiêu – bạn thân của Lâm Tư Dật trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai anh, cười đầy ẩn ý: “Thằng nhóc này nay lạ lắm nha.”
Lâm Tư Dật không trả lời.
Thực ra là từ hôm qua anh đã khác thường.
Mấy năm đi học, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lâm Tư Dật cũng không theo quy luật. Có khi anh bận đến 4, 5 giờ sáng, lại ngủ bù đến giữa trưa. Anh biết thói quen này không tốt nên đã cố gắng không để chuyện này xảy ra. Trong hai năm gần đây, dường như ngày nào anh cũng đi ngủ đúng 11 giờ.
Nhưng tối hôm qua anh mất ngủ, nằm trằn trọc trên giường mãi, cuối cùng đành phải đi viết luận văn đến gần sáng.
***
Chu Lai cũng không đi muộn bao lâu, cô tự lái chiếc xe hơi thể thao màu hồng nổi bật của mình đón Lâm Tư Dật, lại bất ngờ thấy người mình “ngày nhớ đêm mong” đang đứng dưới cây bạch quả.
Năm nay mùa đông đến muộn, quả bạch quả cũng chín muộn. Bây giờ cây mới bắt đầu trút lá.
Sau khi chơi bóng rổ, anh về kí túc tắm rửa. Lúc tắm xong cũng vừa tầm đến giờ hẹn với Chu Lai. Anh ngồi trên ghế, hai chân mở rộng, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, hơi nghiêng người về phía trước, trên tay cầm chiếc lá của cây bạch quả.
Trong cuộc đời của Lâm Tư Dật dường như luôn có một khoảng thời gian dài im lặng và chờ đợi.
Anh cũng đã quen với điều này.
Chu Lai cứ đứng ở xa thưởng thức “nhan sắc” của anh trong chốc lát.
Lâm Tư Dật mặc áo đen quần xám, trông như sinh viên nhưng lại có thêm nét đặc trưng. Anh cúi đầu, tóc được cắt tỉa gọn gàng làm lộ làn da trắng sau gáy.
Ngoại hình của anh rất nổi bật, không chỉ Chu Lai mà tất cả các cô gái đi qua đều theo bản năng nhìn anh lâu hơn một chút. Nhưng dường như Lâm Tư Dật đã quen với điều đó. Anh coi như không thấy ánh mắt chăm chú của người khác.
Chu Lai thấy anh đang cầm gì đó trên tay, cô lặng lẽ đi đến sau lưng anh vờ hù anh. Nhưng chưa kịp hành động thì thấy bên cạnh anh có để một vài bông hoa khô làm từ lá bạch quả khô.
Mà lúc này Lâm Tư Dật đang chăm chú làm bông hoa khô trên tay nên không biết Chu Lai đã đến.
Chu Lai cũng không khách sáo, trực tiếp cầm lấy những bông hoa khô một cách cẩn thận nhẹ nhàng. Những bông hoa bằng lá bạch quả được làm một cách tỉ mỉ, sinh động như đoá hoa hồng đang nở rộ.
Chu Lai đã thấy rất nhiều loài hoa, nhưng hoa được làm từ lá cây thì cô lần đầu thấy. Trông rất mới mẻ.
Cô kinh ngạc nói: “Không ngờ lá cây bạch quả còn làm được hoa.”
Lâm Tư Dật xoay người lại, hơi bất ngờ: “Cậu đến rồi.”
Chu Lai cầm những bông hoa làm từ lá bạch quả đưa đến trước mặt Lâm Tư Dật nói: “Khai mau, sao cậu lại khéo tay thế hả?”
Con mèo được làm thủ công lần trước cô thích muốn chết.
Lâm Tư Dật nói là anh chán quá nên làm linh tinh giết thời gian thôi.
Thật ra anh đến từ rất sớm, ngồi đây chờ hơn một tiếng rồi. Trong lòng rất hồi hộp nên làm vậy để phân tán sự chú ý. Nhưng vẫn làm một cách cẩn thận tỉ mỉ.
Lâm Tư Dật giả vờ muốn lấy hoa từ tay của Chu Lai thì bị cô ngăn lại.
Chu Lai hỏi: “Cậu làm cái này không phải để tặng tôi à?”
Lâm Tư Dật thành thật lắc đầu: “Cái này không đẹp.”
“Đẹp mà.” Chu lai đếm thấy tổng cộng có 9 bông. Cô bảo Lâm Tư Dật đưa cho cô bông anh đang cầm để thành “Thập toàn thập mĩ”.
Do dự một lúc, cuối cùng Lâm Tư Dật vẫn đưa đoá hoa còn lại mình vừa làm xong cho Chu Lai.
Chu Lai thấy cổ tay Lâm Tư Dật không đeo vòng mình tặng, cô cảm thấy hơi buồn, nắm lấy tay anh hỏi: “Sao không đeo vòng tớ tặng cậu?”
Lâm Tư Dật nhìn tay của cô đang cầm cổ tay mình rồi thành thật nói anh cất đi rồi.
Chu Lai hừ nhẹ một tiếng: “Nói dối! Không phải cậu nói rất thích sao?”
“Thích.” Lâm Tư Dật vội vàng nói: “Tớ sợ tớ làm hỏng.”
“Hỏng thì thôi, tớ mua cho cậu cái khác.”
Chu lai rất thích mẫu vòng tay đó, đối với cô thì nó cũng không phải món đồ quý giá gì. Lần trước Lâm Tư Dật tặng cô con mèo tự làm rất đẹp. Tuy không thể so với đống đồ được thợ thủ công chuyên nghiệp làm ở trong nhà cô.
Mà vốn dĩ Chu Lai tặng anh chiếc vòng tay này một phần là vì cảm ơn anh đã làm người mẫu cho cô.
Bây giờ muốn tìm người mẫu nam phù hợp rất khó, hơn nữa giá còn rất cao.
“Lần sau gặp nhau, cậu nhất định phải đeo đấy.” Chu Lai bá đạo nói.
Lâm Tư Dật khựng lại, khoé môi cong lên, núm má đồng tiền nho nhỏ dần hiện ra khiến anh như một đứa bé con.
Chu Lai rất có ấn tượng với núm má đồng tiền của anh, cô rất muốn chọc vào nó. Bây giờ cũng vậy, nhưng họ chưa quá thân nên cô chỉ có thể kìm lại.
Lâm Tư Dật cười nói với Chu Lai: “Được.”
Vì cô nói lần sau gặp nên anh cảm thấy rất vui.
****
Lời của tác giả:
Hôm nay là bạn Lâm vui nha.