Chương 75: Làm Sao Em Chấp Nhận Được
- Trang Chủ
- Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này - Ngoan Nhất Nhà
- Chương 75: Làm Sao Em Chấp Nhận Được
Bất thình lình được cô ôm khiến An Mạc Ngôn sững sờ. Giống như có một cơn gió mùa xuân ấm áp vây quanh hắn, khiến hắn không kìm lòng được liền siết chặt cánh tay, ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, lại cảm nhận được sự run rẩy của cô thì trong lòng hắn đột nhiên đau xót.
“Ngôn… lại đây em cho anh xem cái này!”
Cô bất ngờ rời khỏi vòm ngực to lớn của hắn, sau đó chủ động cầm lấy tay hắn, kéo đến chỗ ghế sô pha.
“Lúc chiều em có nhờ Tần Tổng đưa em vào trung tâm mua sắm, em không biết kích cỡ chính xác của An Nguyệt là bao nhiêu nên đã chọn mua theo cảm nhận, anh xem giúp em xem quần áo, giày dép này vừa với con không? Em còn mua cả bút vẽ cho con nửa hy vọng là con sẽ thích….à còn hộp kẹp tóc này, bạn nhân viên nói đây là mẫu đang hót, trông dễ thương quá anh nhỉ?”
Vừa nói cô vừa lôi từ trong mấy túi giấy ra bao nhiêu là quần áo, đồ đạc, từng cái một đưa đến trước mặt An Mạc Ngôn với dáng vẻ vô cùng háo hức.
“À em sơ ý quá! Anh đã ăn gì chưa? Để em bảo nhà bếp chuẩn bị cơm cho anh nhé! Xin lỗi vì em phải uống thuốc nên không thể đợi anh ăn cùng.” Giọng cô nhẹ nhàng, ấm áp như phím đàn ngân vang, lại như chú chim ríu rít…
Ngay khi cô định xoay người bước đi, thì bị An Mạc Ngôn cầm tay giữ lại.
Qua một lúc An Mạc Ngôn vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt vui vẻ của cô, hắn thật sự không nỡ phá đi một chút hạnh phúc ít ỏi này.
“Sao thế ạ?”
“Hiểu Tinh…”
“Vâng…”
“Anh có chuyện này muốn nói với em.” Tiếng nói nhẹ nhàng còn mang theo sự khẩn cầu của hắn vang lên.
“Chuyện gì thế? Em thấy sắc mặt anh không được tốt.”
Cổ họng hắn như bị bóp nghẹt, cảm giác như rất lâu mới có thể nói: “Con gái chúng ta bị bệnh rồi.”
Gương mặt Hiểu Tinh dần dần biến sắc, nhưng mà cô vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh, hoặc là như đang cố gắng áp chế vẻ lo lắng trong lòng.
Thì ra là bị bệnh nên mới phải nghỉ học sao?
Giọng cô hơi run run: “Là cảm cúm sao? Hay là bị đau chỗ nào?”
“Là ung thư máu, thể hiếm gặp.” Hắn dốc hết tâm can, trong đáy mắt lan tràn đau đớn.
Cô nở nụ cười thê lương, đôi mắt vốn mỗi lúc cười rộ lên đều phiếm vầng sáng của ngọc lưu ly thì giờ đây ảm đạm, đầy vẻ tuyệt vọng đau thương.
“Anh đang đùa em có phải không? Hay anh vẫn còn giận em nên mới nói như vậy? Anh không muốn cho em gặp con sao? Kể cả là như vậy…thì anh cũng không nên nói những lời ác ý như thế…”
“Anh xin lỗi…” Hắn bất lực không dám nhìn thẳng vào cô.
“Em không muốn nghe anh xin lỗi… anh hãy nói anh đùa đi! Là lời nói đùa thôi phải không? Con gái em làm sao lại mắc bệnh ung thư máu được?” Cô kích động nắm chặt lấy vạt áo trước ngực của hắn, nước mắt trong suốt từ lúc nào đã thi nhau chảy xuống.
“Không những vậy, tình trạng bệnh của con bé đã khá nặng, nếu phẫu thuật ghép tủy tỉ lệ thành công không quá 25%, nếu không phẫu thuật thì thời gian chỉ còn lại ba tháng.” Giọng hắn đè nén tới mức gân xanh trên trán như muốn vỡ ra, từng lời nói như thuốc độc ngấm vào cơ thể, đau đớn đến tận xương tuỷ.
“Aaaaaaaa……”
Trong không gian im lặng, liền vang lên tiếng thét xé lòng.
Ngay sau đó cô cúi đầu, ôm lấy ngực, toàn thân chết lặng, khóc không thành tiếng. Chỉ thấy nước mắt thi nhau rơi xuống, tan nát cõi lòng.
Hắn vươn tay ôm chặt lấy cô, nước mắt bóng bỏng thấm vào thân thể hắn, khiến lồng ngực hắn đau đớn giống như bị ai đó đâm cho một dao.
Cô như hoa trong gió, không còn chút sức lực nào, toàn bộ cơ thể đều là dựa vào An Mạc Ngôn mà run rẩy.
Đúng lúc này thì Giang Quân gọi điện tới, nói An Nguyệt đột nhiên phát sốt rồi rơi vào hôn mê.
Hiểu Tinh bên cạnh liền có thể nghe thấy những lời này, cô run rẩy nắm lấy tay áo An Mạc Ngôn, khẩn thiết xin hắn đưa cô đi cùng.
Cô không biết liệu khi gặp được con gái cô có thể chịu đựng được hay không? Nhưng nếu như ở lại đây cô nhất định sẽ sống không bằng chết.
…—————-…
Bệnh viện.
Phòng ICU.
Hiểu Tinh bước từng bước thật chậm tiến về chiếc giường nơi An Nguyệt đang nằm.
Chiếc giường màu trắng to lớn, lạnh lẽo, xung quanh là những trang thiết bị máy móc trông thật thật rợn người.
An Nguyệt bé nhỏ nằm đó, hệt như một con búp bê bằng pha lê, gương mặt trong suốt không có một chút khí sắc nào.
Cô không thể nào tin được đây là chính là con gái của mình, một đứa trẻ vốn hoạt bát, đáng yêu, một đứa trẻ nhanh nhẹn tràn đầy sức sống, tại sao bây giờ lại thành ra thế này…
Cô làm sao có thể chấp nhận được.
“Tóc của con đâu?” Cô như người mất hồn, ngờ nghệch hỏi.
“Hiểu Tinh….”
“Em hỏi anh tóc của con đâu? Mái tóc đen dài của con đâu rồi? Em còn mua kẹp tóc cho con mà… sao giờ lại thành ra thế này hả?” Cô quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đẫm nước chỉ toàn là niềm đau khôn tả.
“Hiểu Tinh anh xin em hãy bình tĩnh!” Hai tay An Mạc Ngôn nắm chặt lại thành quyền, có thể thấy hắn bất lực đến nhường nào, kể cả lúc đối diện với cái chết cũng không làm hắn bất lực đến như vậy.
“Anh nói em bình tĩnh thế nào đây? Làm sao em chấp nhận được sự thật này hả Ngôn?”
Đúng vậy! Trước kia khi hắn biết chuyện của An Nguyệt, hắn đã nổi điên lên đến mức muốn giết người, thì bây giờ hắn làm sao bắt cô bình tĩnh được.
Cô run rẩy bước đến bên cạnh An Nguyệt, bàn tay khẽ chạm lên bầu má nóng bỏng của cô bé, cơn sốt truyền đến đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, khiến đau đớn trong cô vỡ oà.
Cô không dám khóc thành tiếng, đành phải cắn chặt lấy môi dưới đến mức bật cả máu.
Giọng nói như ngọc vỡ ra.
“Con gái mẹ đến rồi đây…xin lỗi vì mẹ đã đến muộn như vậy….có phải con đau lắm đúng không? Mẹ ước gì mẹ có thể chịu đựng tất cả mọi thứ thay con…mẹ ước gì căn bệnh này có thể chuyển hết qua cho mẹ…Con bé nhỏ như vậy mà… làm sao có thể chịu nỗi…”
“An Nguyệt ơi mẹ đau đớn lắm con biết không? Mẹ còn chưa kịp nói cho con biết rằng mẹ là mẹ của con mà… con mở mắt nhìn mẹ một chút có được không?”
“Bảy năm xa cách đây là điều mẹ nhận được sao? Tại sao lại đối xử với mẹ tàn nhẫn như vậy?”
Cô cúi người ôm lấy An Nguyệt, nhận thấy hơi thở yếu ớt của cô bé, trong lòng dâng lên nổi đau thống khổ giống như bị lăng trì.