Chương 70: Xin Lỗi Vì Đã Đến Trễ
Cô không dám hy vọng nhưng rồi lại tham lam muốn hy vọng.
Cô bất chấp quay đầu, nhìn về biển đêm lộng gió.
Ở phía dưới cầu cảng bất ngờ xuất hiện một chiếc du thuyền sang trọng, ánh trăng sáng tỏ ở trên cao lộng lẫy chiếu xuống bóng dáng người đàn ông cao lớn, khuôn mặt kia hiện ra thật rõ ràng…
Đại não cô như bùng nổ.
Khuôn mặt này, ánh mắt này không thể quen thuộc hơn được nữa. Ngũ quan cương nghị, tinh tế, mỗi đường nét đều mang theo vẻ cao quý, tao nhã, lại toả ra khí thế lạnh lùng, sắt đá.
An Mạc Ngôn đang lừng lững đứng đó, lớn tiếng gọi tên cô.
Ánh mắt hắn nhìn cô trong khoảnh khắc này như thể đang vui mừng đến phát điên, như thể chứa chan nỗi bi thương, lại mang theo nhớ nhung đến ngàn năm.
Lồng ngực cô nghẹn lại, thiếu chút nữa là ngạt thở. Khuôn mặt khiến cô từng căm ghét đến tận xương tuỷ giờ phút này lại làm trái tim cô đau đớn vì mong nhớ, cô cứ ngỡ như đã trải qua cả thế kỷ mới được nhìn thấy vậy.
An Mạc Ngôn ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm cô, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ướt lệ của cô, trong mắt trào dâng nỗi vui mừng điên dại.
“Hiểu Tinh, đúng là em rồi…” Hắn thấp giọng nói, trầm thấp đến không thể tưởng tượng nổi, cũng là để cố gắng áp chế vẻ kích động.
Đôi môi cô khẽ run run, hai hàng nước mắt không biết tự khi nào đã chảy đầy gò má…
“Ngôn…” Cô chỉ kịp phát ra một tiếng nhỏ trong miệng.
Sở Thành Hoàng lập tức chạy tới, cô cũng không chút do dự mà nhảy xuống.
“Hiểu Tinh không được!”
Ngay sau đó trong không gian chỉ còn vang lên tiếng gào thét vô lực của Sở Thành Hoàng.
Hiểu Tinh lúc này giống hệt như một con chim nhỏ yếu ớt, rơi xuống, nhưng mà cô lại chẳng cảm thấy sợ hãi một chút nào. Cho dù là tình cờ hắn đến đây, cho dù là hắn không đón nhận cô, thì chỉ cần được nhìn thấy hắn thôi, cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Giây phút cô buông mình rơi xuống, chưa kịp tưởng tượng ra hậu quả sẽ thế nào, thì cả cơ thể đã bị vây trong vòng tay ấm áp của An Mạc Ngôn.
Thân mình hắn cao lớn, lại như hải đăng bao bọc lấy cô.
Chiếc du thuyền cũng từ từ đánh lái, chầm chậm lướt đi trong màn đêm.
Khoảnh khắc này khiến hắn không kiềm chế được liền ôm thật chặt người con gái nhỏ nhắn vào lòng. Đây không phải là mơ! Hắn thực sự đã tìm thấy cô rồi.
“Ngôn… thực sự là anh sao?” Giọng nói cô run rẩy đến mức đáng thương.
Giờ khắc này, cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia cô lại không dám ngẩng đầu xác nhận.
“Là anh đây! Anh xin lỗi vì đã đến trễ…” Bàn tay hắn càng thêm siết chặt, giống như thể chỉ cần nới lỏng một chút là cô sẽ tan biến vậy.
Cô giật mình sửng sốt nép trong lòng hắn. Tiếng nói trầm thấp, da diết, lại mang theo áy náy của hắn quá quen thuộc, khiến cõi lòng cô chấn động.
Chuyện này thực sự quá bất ngờ, cô chỉ luôn mong mỏi đi tìm hắn mà không ngờ hắn cũng đi tìm cô.
Ánh mắt cô mang theo rung động, cánh môi cũng run lên, rồi không nhịn được mà hoảng loạn bật khóc:
“Ngôn người xin lỗi phải là em… em đã nhớ ra mọi chuyện rồi… nhưng mà em không phải muốn giết An Nguyệt đâu… không phải em muốn giết con của chúng ta đâu… em cũng không phải muốn từ bỏ anh, cũng không phải cố tình quên anh đâu…sự thật là em yêu con và anh hơn cả tính mạng của mình nữa….nên anh đừng hận em có được không?”
Câu cuối giống như một lời khẩn cầu đến hắn, cô sợ nếu như không kịp giải thích cho hắn biết, thì cô sẽ không còn cơ hội nào nữa vậy.
Hắn áp chặt tay lên má cô, lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt cô mang theo nỗi hối hận, sự day dứt, bi thương, lại như thanh kiếm đâm vào tim hắn, khiến hắn không thể thở nổi.
Hắn nhẹ giọng trấn an cô: “Em không cần nói nữa… anh biết tất cả mọi chuyện rồi!”
Cô nhất thời kinh ngạc đến ngây người, cảm giác như rất lâu mới có thể lên tiếng: “Thật…thật sao?”
An Mạc Ngôn không trả lời, chỉ khẽ gật đầu xác nhận.
Ngay sau đó hắn nhìn đến dáng vẻ của cô, lại phát hiện ra vết thương trên tay cô đang rỉ máu, thì liền lập tức bế cô lên, gấp gáp đi thẳng vào trong.
Phòng nghỉ trên du thuyền khá rộng, được thiết kế như một phòng VIP đạt tiêu chuẩn 5 sao, sau khi bước vào An Mạc Ngôn liền đặt cô lên ghế sô pha được làm bằng lông thú cỡ lớn, rồi sau đó tự mình băng bó vết thương cho cô.
Lúc này hắn mới phát hiện ra trên cơ thể gầy gò của cô đầy những vết bầm tím cùng những vết thương khác còn chưa khép miệng, khiến trong lòng hắn đau đớn giống như lăng trì.
Suốt cả quá trình cô và hắn đều im lặng, không ai nói với ai câu nào, kỳ thực cô không đoán được hắn đang suy nghĩ gì, chỉ cảm nhận được mỗi một động tác của hắn đều hết sức nhẹ nhàng.
Đến mức khiến cô không dám tin rằng, người đàn ông mà lần cuối cô gặp khi đó, người đã từng nói hận cô tới nỗi mỗi giây mỗi phút nghĩ đến đều muốn giết chết cô, và người đàn ông dịu dàng trước mặt lại là một.
Xong xuôi hắn lấy khăn ấm đến, định lau mồ hôi trên trán cho cô, cô theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.
Trong phút chốc ánh mắt hắn có chút hụt hẫng, cô nhận ra phản ứng của mình có hơi không tự nhiên, bèn đỏ mặt nóng tai.
Dù sao thì đây cũng là An Mạc Ngôn của hiện tại, mà người ở hiện tại thì chưa từng đối xử với cô dịu dàng như vậy, cho nên nhất thời cô không thích ứng kịp.
Ngay sau đó cô chủ động cầm lấy khăn, cất tiếng nói chuyện để phá đi bầu không khí ngượng ngùng: “Làm sao anh biết em ở đây?”
An Mạc Ngôn cởi bỏ áo khác ngoài, đặt lên ghế bên kia, sau đó pha một ly cacao nóng, đưa đến cho cô, giọng trầm trầm vang lên:
“Anh tìm đến bệnh viện tâm thần Vạn An, nhưng không thấy em, sau đó kiểm tra tất cả xe ra vào thì phát hiện ra xe của Sở Thành Hoàng. Tuy nhiên hắn đã nhanh chóng rời khỏi nơi đó và chạy trốn đến hòn đảo xa xôi này, khiến cho việc tìm kiếm em càng thêm khó khăn.”
Cô cẩn thận nhận lấy, khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy….”
Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh cô, không nói thêm gì.
Trong không khí có mùi vị cacao lẫn với mùi sữa, vừa thơm vừa ngọt.
Hiểu Tinh lặng lẽ trộm nhìn người bên cạnh. Ngồi nơi đây, là bạn trai cũ xa cách bảy năm của cô.
Lúc ấy khi nói lời chia tay trái tim cô đau thấu trời, vốn định sau đó sẽ giải thích cho hắn nhưng rốt cuộc lại phải chờ đến tận bảy năm.
Nhưng mà An Mạc Ngôn tại sao lại có thái độ bình thản đến vậy? Không tò mò một chút nào sao?
Hô hấp của Hiểu Tinh có hơi hỗn loạn, giống như cô đang cố đè nén cảm xúc trong lòng, sau đó cúi đầu, thấp giọng nói:
“Ban nãy anh nói đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng mà em nghĩ có những chuyện anh không thể nào biết được đâu.”