Chương 59: Giới Hạn Chờ Đợi
Bóng một người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế sô pha, lưng tựa vào thành, trên bàn là chiếc máy tính vẫn đang hoạt động. Hàng lông mày mang theo vẻ uể oải, cùng với đôi mắt đỏ ngầu.
Bỗng dưng hắn cúi đầu, đôi tay thon dài ôm chặt lấy đùi của mình, trong mắt hoàn toàn u ám và hoảng loạn. Sau đó liền kích động ném chiếc máy tính xuống đất.
Tần Tử Hoa vừa bước vào đã thấy bộ dạng này của An Mạc Ngôn.
Hắn trước đó đã nhận lời ở lại Mỹ để chăm sóc An Nguyệt, nhưng mà cô bé lại một mực đòi về nước. Cuối cùng dưới sự đồng ý của An Mạc Ngôn, hắn cùng với bác sĩ điều trị đưa An Nguyệt trở về.
Rất may là tại đây, bệnh tình của An Nguyệt đã có chuyển biến, trước mắt cơ thể của cô bé đã không còn dấu hiệu kháng thuốc nữa, tinh thần cũng tốt hơn.
“Ngôn!”
Nghe được thanh âm, An Mạc Ngôn lập tức quay đầu, hai mắt kích động nhìn về phía hắn, có hoảng loạn cũng có sự bất lực.
Tần Tử Hoa nhìn khuôn mặt tiều tụy của An Mạc Ngôn không khỏi cau mày.
“Thế nào? Vẫn chưa tìm thấy tung tích của Hiểu Tinh sao?”
“Không có.” Tầm mắt của An Mạc Ngôn hạ xuống.
Hiểu Tinh mất tích đã 8 ngày.
Suốt mấy ngày hắn đã đi điều tra rất nhiều nơi, cũng đã xem đi xem lại đến mấy trăm lần những video giám sát, hi vọng có thể tìm ra một chút manh mối gì.
Nhưng hắn vẫn không tìm được.
Cái gì cũng không tìm được.
Chỉ thấy đêm đó Hiểu Tinh đã lái xe rời khỏi biệt thự, nhưng mà không lâu sau thì cả người và xe đều đột nhiên biến mất không hề để lại một dấu vết nào.
Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác thất bại, hắn chưa từng nếm trải cảm giác thất bại như thế.
“Về phía bà già kia thì sao?” Tần Tử Hoa chủ động cúi người nhặt chiếc máy tính đặt lên bàn.
Không gian đột nhiên im lặng, rất lâu sau mới nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của An Mạc Ngôn:
“Bà ta vẫn im lặng, không hề hé nửa lời. Em nghĩ chuyện này đều do bà ta làm ra, chỉ sợ nếu không sớm tìm thấy Hiểu Tinh thì cô ấy sẽ càng gặp nguy hiểm.”
Sắc mặt Tần Tử Hoa đột nhiên khó coi: “Không đến mức đó chứ? Dù sao Hiểu Tinh cũng là con gái của bà ta mà?”
An Mạc Ngôn cười khổ một tiếng, đau đớn lắc đầu:
“Anh không hiểu được đâu, con người Triệu Lệ Oánh vô cùng nham hiểm, bà ta luôn muốn chi phối và điều khiển người khác, bắt họ phải làm theo ý của mình. Một khi ai đó bất tuân hoặc khiến bà ta không hài lòng, thì nhất định sẽ lãnh hậu quả tàn khốc, kể cả người đó có là con ruột của mình đi nữa.”
Không gian lần nữa chìm vào trong lạnh lẽo.
Đúng lúc này chuông điện thoại của An Mạc Ngôn reo lên, là số của Trạch Lôi gọi đến, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của hắn:
“Anh Ngôn, tìm thấy rồi!”
2 giờ sau đó.
Trời gần về chiều, khu vực sau núi vốn dĩ yên ắng nay bỗng trở nên thật ồn ào, hỗn loạn.
Âm thanh của tiếng máy móc xen lẫn tiếng người hô hào khẩn trương, khiến bất kỳ ai cũng đều có cảm giác bất an, lo lắng.
Đúng lúc này một chiếc xe hơi màu đen đột ngột xuất hiện.
Cửa xe vừa bật mở, An Mạc Ngôn giống như con thú điên lao tới, nhưng ngay sau đó liền bị Trạch Lôi nắm chặt lấy cánh tay, giữ lại.
“Anh Ngôn bình tĩnh đã!”
“Buông ra!” An Mạc Ngôn điên tiết gầm lên.
“Anh Ngôn! Nghe em nói!”
Hai hàm răng của An Mạc Ngôn siết chặt lại, hắn mạnh tay đẩy Trạch Lôi một cái.
Trước mặt An Mạc Ngôn lúc này là chiếc xe của Hiểu Tinh vừa được trục vớt từ dưới hồ lên.
Đầu xe bẹp dúm, biến dạng.
Khoảnh khắc này trái tim hắn như ngừng đập một lần nữa.
Hắn loạng choạng bước tới, bàn tay run rẩy nắm lấy cửa xe, kéo mạnh.
“Bên trong không có người!”
Giọng nói của Trạch Lôi cùng lúc vang lên ngay khi cánh cửa bật mở.
Bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có bùn đất và rong rêu đã phủ kín.
Hắn thở hắt ra một hơi, cả người khuỵu xuống giống như mất hết sức lực.
Tiếng của Trạch Lôi vẫn đều đặn bên tai: “Em đã cho người lặn xuống tìm kiếm nhưng không thấy gì, có lẽ là chị Hiểu Tinh đã kịp thời thoát ra ngoài trước khi chiếc xe rơi xuống. Tuy nhiên…”
Nói đến đây âm trong miệng Trạch Lôi bỗng chậm lại, chỉ đến khi An Mạc Ngôn trừng mắt nhìn lên, hắn mới tiếp tục: “Phát hiện trong xe có vết máu, khả năng chị ấy bị thương không nhẹ.”
Lời Trạch Lôi vừa dứt, trong đầu An Mạc Ngôn liền hiện lên cảnh tượng Hiểu Tinh gặp nạn.
Ngực đau như bị dao đâm.
Hắn lại đến chậm một bước, hắn vẫn không tìm được cô, ngay cả cô sống hay chết hắn cũng không biết.
Đột nhiên ngay sau đó ánh mắt An Mạc Ngôn tràn ngập sát khí, không hỏi thêm câu gì, hắn lạnh lùng trở lại xe, rồi đạp ga phóng đi.
Không lâu sau, hắn quay trở lại biệt thự Hà gia, đám vệ sĩ đứng canh bên ngoài đều đồng loạt cúi chào hắn.
Nhưng nhìn thấy hắn hùng hổ lao vọt vào, trong lòng bọn họ thầm nghĩ không ổn, còn chưa kịp định thần đã thấy hắn xông tới chỗ Lệ Oánh đang đứng ngoài khuôn viên, một tay bóp chặt lấy cổ bà ta, ép mạnh vào tường.
Hắn từ trên cao nhìn xuống mà trừng mắt: “Người đàn bà độc ác này bà đang giấu Hiểu Tinh ở đâu hả?”
Cơ thể Lệ Oánh bị nhấc bổng lên không trung, không hề có sức chống đỡ, phút chốc khuôn mặt bà ta đã đỏ bừng, âm trong miệng cũng trở nên khàn khàn: “Tôi không biết… thật sự không biết…chằng phải cậu đã điều tra rồi sao?”
“Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa đó! Tôi muốn biết Hiểu Tinh đang ở đâu? Ở đâu hả?” An Mạc Ngôn tàn bạo nhìn bà ta, lực ở cánh tay càng thêm mạnh, giọng nói như gào lên.
Lệ Oánh cảm thấy không thở nỗi, hai tay khua loạn xạ, đúng lúc bà ta tưởng như sắp chết đến nơi, thì Tần Tử Hoa kịp thời xuất hiện.
Hắn nhìn An Mạc Ngôn, ấn đường hơi nhíu lại.
“Ngôn bình tĩnh đã!”
“Anh nghĩ em có thể bình tĩnh?”
“Tôi không ngại việc cậu giết người, tôi chỉ ngại việc giết người rồi mà không được lợi ích gì thôi.”
Tần Tử Hoa lúc này không một chút nào là khẩn trương, tuy nhiên lời nói lại có sức mạnh nặng nề.
Cũng may ban nãy hắn đã đoán được hành động của An Mạc Ngôn cho nên đã vội vàng bám theo.
Lực ở cánh tay An Mạc Ngôn vừa nới lỏng, Lệ Oánh liền gấp gáp hít lấy hít để chút không khí hiếm hoi, tuy nhiên với tính khí ngạo mạn của mình, bà ta vẫn ngoan cố khiêu khích:
“An Mạc Ngôn mày đối xử với tao như thế này, không sợ Hiểu Tinh biết chuyện sẽ hận mày sao?”
“Hận tôi? Bà xứng đáng?” An Mạc Ngôn cười nhạo, đôi mắt tràn ngập sát khí, cắn răng nói:
“Tôi nói tôi cho bà biết, nếu Hiểu Tinh gặp phải chuyện bất trắc gì, tôi sẽ cho người xẻo từng miếng thịt trên người bà rồi đem ném cho chó ăn.”
Tiếng nói của An Mạc Ngôn mang theo sát khí lạnh lẽo, cả người giống như hóa thành ma quỷ, khiến người ta khiếp sợ.
Ngay sau đó hắn thô bạo ném bà ta xuống.
Lệ Oánh nghe thấy tiếng xương mình kêu lên “răng rắc”, cảm giác như chúng vừa vỡ vụn ra vậy. Bà ta đau đớn chống tay xuống, còn chưa kịp gượng dậy đã nghe thấy lời của tử thần vang lên trên đỉnh đầu.
“Tôi cho bà thêm 3 ngày nữa, 3 ngày chính là giới hạn chờ đợi cuối cùng của tôi. Nếu đến lúc đó bà vẫn không chịu nói ra tung tích của Hiểu Tinh, thì tôi…sẽ cho bà biến mất khỏi thế giới này mà thần không biết quỷ không hay.”