Chương 57: Cô Ấy Phải Làm Sao Đây?
Tần Tử Hoa sau khi xử lý công việc ở Thượng Hải liền một mạch bay thẳng đến đây, hắn cứ thế ấn mật mã trên cửa rồi bước vào.
Xộc vào mũi hắn là một mùi rượu nồng nặc hoà cùng mùi thuốc lá lan tràn khắp ngóc ngách, An Mạc Ngôn ngồi tựa người trên ghế sô pha, áo sơ mi xộc xệch, trên tay vẫn còn kẹp điếu thuốc đã tàn.
Trên bàn ngổn ngang mấy chai rượu loại mạnh, chỉ còn lại vỏ, xem ra mấy ngày qua đã uống rất nhiều.
Tần Tử Hoa mất một lúc mới có phản ứng, sau đó bước tới, nhặt áo khoác từ dưới sàn lên rồi khởi động máy lọc không khí cho bớt mùi.
Sau đó mới tiến tới đánh thức An Mạc Ngôn dậy.
Hắn khẽ kêu lên một tiếng, đôi mày nhíu lại, ngón tay đè lên thái dương với vẻ đau đớn.
“Mới mấy ngày không gặp, cậu xem đã biến mình thành bộ dạng gì?”
An Mạc Ngôn không đáp lời, chỉ nhận lấy cốc nước từ Tần Tử Hoa, nốc cạn một hơi.
Cảm giác như đã tỉnh hơn một chút, mới lên tiếng: “Mấy giờ rồi? Em còn phải đến bệnh viện.”
“11 giờ đêm, tôi vừa qua đó thăm An Nguyệt, con bé ngủ rồi cậu đừng qua làm phiền.”
“Em sợ An Nguyệt tỉnh giấc không thấy em lại lo lắng.”
“Thấy cậu thế này con bé mới càng lo lắng. Cứ ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi, dù sao bên đó cũng có y tá chăm sóc rồi.”
An Mạc Ngôn rơi vào trầm tư không nói, xem như là ngầm đồng ý.
Tần Tử Hoa bấy giờ mới rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc trên bàn, châm lửa hít một hơi, sau đó ngã lưng tụa vào thành ghế, ánh mắt lơ đễnh nhìn đám khói bay lượn.
Một lát sau bất ngờ nhắc lại chuyện cũ:
“Ngôn… cậu có biết năm đó vì sao tôi lại thu nhận cậu không?”
Câu hỏi khiến An Mạc Ngôn hoàn toàn bừng tỉnh, hắn nghiêng đầu nhìn Tần Tử Hoa đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghi hoặc, rồi lại gượng cười với chính bản thân mình.
“Chẳng phải vì năm đó em cứu anh một mạng cho nên anh mới thương tình…:.”
Nhớ lại năm đó khi hắn mang theo An Nguyệt đến khu người Hàn sinh sống, nửa đêm trên đường đi làm về gặp Tần Tử Hoa bị người ta phục kích ám sát, hắn khi ấy không màng sống chết của bản thân, cứu Tần Tử Hoa một mạng.
Chẳng ngờ sau đó Tần Tử Hoa không một lời cảm ơn, liền lặng lẽ biến mất.
Cho đến 6 tháng sau.
Lúc này hắn thôi công việc chạy vặt, mở một quán ăn nhỏ ven đường. Nhưng thật không dễ dàng khi ngày nào đám giang hồ cũng đến quấy phá đòi tiền.
Tối hôm ấy chúng lại kéo nhau đến đập phá đồ đạc, còn đánh hắn một trận nhừ tử. Ngay lúc hắn muốn sống chết với bọn chúng, thì Tần Tử Hoa đột ngột xuất hiện, đánh cho bọn chúng không còn đường lui.
Sau cùng nhìn hắn rồi nói: “Cậu muốn theo tôi chứ?”
Và rồi câu nói đó đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời hắn.
Cho nên đến giờ, hắn vẫn cho rằng là vì mình đã cứu mạng Tần Tử Hoa cho nên mới được hắn thu nhận.
Trên môi Tần Tử Hoa nở một nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên đáp: “Không sai! Cậu có ơn cứu mạng tôi, tôi đương nhiên sẽ có cách đền đáp, nhưng mà cậu có từng thắc mắc, là vì sao tối đó tôi lại tình cờ xuất hiện ở quán ăn?”
An Mạc Ngôn nhíu mày khó hiểu.
“Chính là vì An Nguyệt đó.”
“An Nguyệt?”
“Đúng vậy!”
“Con bé thì liên quan gì?”
“Là do cậu không biết, con bé từng nhìn thấy tôi cho đàn em đi thu phí bảo kê, nên tối đó đã to gan chặn đầu xe của tôi lại.”
“Chẳng lẽ An Nguyệt đi cầu xin anh?”
Tần Tử Hoa khẽ lắc đầu.
“Con bé cầm 10 tệ đưa đến trước mặt tôi, nói đây là phí bảo kê, mong tôi sau này hãy bảo vệ cha nó.”
“Cho nên…”
“Tôi là vì 10 tệ kia mà đến.”
Không gian sau câu nói của Tần Tử Hoa liền chìm vào khoảng lặng yên tĩnh.
Rất lâu sau Tần Tử Hoa nhìn An Mạc Ngôn đang rơi vào trạng thái thất thần mà nói:
“Ngôn… còn có chuyện này tôi nghĩ nên cho cậu biết.”
Sau đó Tần Tử Hoa rút từ trong túi ra mấy tấm ảnh đưa đến trước mặt An Mạc Ngôn, hắn chầm chậm đón lấy, nhìn người đàn ông trong ảnh hồi lâu mới hỏi:
“Người này là ai? Em chưa từng gặp.”
“Là người đã gây ra tai nạn cho Hiểu Tinh.”
“Anh nói tai nạn là sao?” Giọng An Mạc Ngôn đột ngột cao hơn, ánh mắt phảng phất sự nghi hoặc.
“Chẳng phải trước đó tôi đã nói cho cậu biết rồi sao? Hiểu Tinh từng gặp tai nạn cho nên mới quên cậu.”
“Vậy điều này thì liên quan gì đến em.” Âm thanh từ miệng An Mạc Ngôn chậm lại, nghe ra có chút chua xót.
“Nhưng mà tai nạn đó lại chính là ngày mà An Nguyệt ra đời!”
Ngay lập tức An Mạc Ngôn cảm giác như đại não vừa nổ đùng một tiếng, cả người cứng ngắc, ngay cả hơi thở cũng như bị chặn lại.
Hắn kinh ngạc lắc đầu: “Không thể nào! Chẳng phải mẹ cô ta nói rằng hôm đó cô ta đã đi phá thai sao?”
“Hiểu Tinh cũng không hề biết chuyện này, cho nên mấy ngày qua cô ấy đã một mình đi điều tra, còn đến tận nhà của người tài xế này. Tôi sau đó cũng đã cho người đi xác nhận lại một lần nữa, sự thật là đêm đó Hiểu Tinh đã xảy ra tai nạn nên buộc phải sinh non, không hề có chuyện phá thai như mẹ cô ấy nói.”
“Không… không… thể nào như vậy.” An Mạc Ngôn hai tay nắm chặt những tấm ảnh, sự kinh hãi xâm lấn trái tim hắn, khiến hắn run rẩy không thôi.
Tần Từ Hoa khẽ đặt bàn tay lên vai hắn, nắm chặt lấy.
“Ngôn… tôi nghĩ có lẽ cậu đã hiểu lầm Hiểu Tinh rồi, cô ấy nếu muốn bỏ đứa bé thì đã bỏ từ sớm, không thể nào một mình chịu đựng việc mang thai rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ như vậy. Rất có thể từ đầu cô ấy đã bị mẹ mình ép buộc cho nên mới phải chia tay cậu, đến khi xảy ra tai nạn thì bà ta lại dựng nên một câu chuyện khác nhằm mục đích để cậu hận cô ấy.”
Toàn thân An Mạc Ngôn không có một chút phản ứng nào, hắn giống như rơi xuống hố sâu tăm tối, ánh mắt lại tràn ngập sự hoảng loạn.
“Nếu vậy Hiểu Tinh phải làm sao đây? Cô ấy phải làm sao đây?” An Mạc Ngôn bất lực, rít lên từng từ đầy day dứt, thống khổ.
Tâm trạng của Tần Tử Hoa cũng không khá hơn là bao, hắn thở dài một hơi nặng nề:
“Đến lúc cậu nên nói sự thật cho cô ấy biết, cô ấy dù sao cũng là mẹ của An Nguyệt mà. Hơn nữa, cô ấy là người duy nhất có thể cứu sống con bé trong lúc này.”
“Ý anh là…” An Mạc Ngôn ngập ngừng trong giây lát, rồi như nghiệm ra điều gì đó liền gạt đi: “Không được! Như thế chẳng khác nào em đang lợi dụng cô ấy cả!”
Đến lúc này Tần Tử Hoa nắm chặt lấy cả hai vai An Mạc Ngôn, để hắn trực tiếp đối diện với mình, sau đó đầy nộ khí quát lớn:
“Cậu bị điên rồi hả? Cái gì mà lợi dụng? Cô ấy là người sinh ra An Nguyệt nên cũng phải có trách nhiệm lo cho con bé. Huống hồ bây giờ An Nguyệt lại đang bị bệnh, nếu như một ngày nào đó cô ấy biết chuyện, lại sẽ hận cậu đến mức nào nữa? Câu cứ thế muốn hai người hận nhau cả đời sao?”
“Liệu cô ấy sẽ tha thứ cho em chứ? Em đã đối xử với cô ấy rất tệ…”
Nước mắt An Mạc Ngôn đột nhiên rơi xuống, khiến trong phút chốc sự giận dữ của Tần Tử Hoa biến sạch. Hắn từ từ buông tay, giọng nói cũng dịu xuống:
“Điều đó còn tùy thuộc vào biểu hiện của cậu.”
“Vậy anh biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”
“Tôi đã cho A Bảo đi theo dõi, nhưng mà cậu ta nói sau khi từ chỗ người tài xế trở về Hà gia thì sáng hôm sau không thấy Hiểu Tinh xuất hiện nữa, xe cũng biến mất từ lúc nào.” Tần Tử Hoa tiếp tục rút ra một điếu thuốc nữa, chầm chậm nói.
Dường như trong lòng An Mạc Ngôn đã có câu trả lời, ánh mắt đầy kiên định nhìn Tần Tử Hoa.
“Anh… có lẽ em phải về Thượng Hải một chuyến rồi! Việc của An Nguyệt đành nhờ anh vậy.”
Khoé môi Tần Tử Hoa khẽ nhếch lên tạo thành đường cong, hắn từ từ nhả ra một làn khói, bình ổn đáp:
“Cậu yên tâm An Nguyệt cũng đâu phải là con gái của một mình cậu.”