Chương 10: Bị bỏ thuốc
La Hạo bắt đầu bộc lộ bản chất, đem khuôn mặt đê tiện của mình ghé đến gần chiếc cổ trắng mịn của cô, rồi từ vành tai cong tròn thanh tú, phả vào đó hơi men nhuộm đầy sự hứng tình.
“Bảo bối ngoan, tôi thừa biết là em đang nói dối, bởi vì chẳng tên đàn ông nào lại để bạn gái mình đợi ở quán bar cả. Hay thế này đi! Đêm nay tôi sẽ tình nguyện trở thành bạn trai của em, nếu em thích kỹ năng của tôi, chúng ta sẽ bàn đến chuyện hẹn hò.”
Cơ thể Hiểu Tinh càng lúc trở nên run rẩy, cô khép hai chân mình lại, gắng sức đẩy La Hạo ra:
“Không được! Tên khốn này… mau buông ra!”
Nhưng càng phản kháng tên này càng siết chặt hơn, biết khó có thể thoát khỏi hắn, nên trước khi thần trí không còn tỉnh táo, cô liền lấy hết can đảm, đánh bạo kêu lên:
“Bạn trai tôi sắp tới đây rồi! Còn không mau buông tay!”
“Bạn trai của em còn không phải là tôi sao?” Vừa nói hắn vừa cúi đầu, hướng đến khuôn ngực của cô mà trêu chọc.
Quá hoảng sợ, cô thở ra vài làn hơi nóng, kêu lên: “An Mạc Ngôn! Bạn trai tôi chính là An Mạc Ngôn.”
Động tác của La Hạo đột nhiên dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn thẳng vào khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Hiểu Tinh không hiểu vì sao lại nói lên cái tên này, chỉ là trong đầu cô khi đó đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh của An Mạc Ngôn.
Nhưng như thế cũng tốt, dù sao đây là địa bàn của hắn ta, nếu như trước mắt có thể dọa được tên khốn này thì cô cũng không màng đến hậu quả phía sau.
Tuy nhiên niềm hy vọng của Hiểu Tinh còn chưa kịp hé mở đã vội dập tắt, bởi chỉ vài giây sau đó, La Hạo đột nhiên phá lên cười, cứ như hắn vừa được nghe thấy một câu chuyện hài hước vậy.
Dáng vẻ này của La Hạo càng khiến Hiểu Tinh thêm phần sợ hãi, trong khi cô còn chưa kịp định thần xem lý do là gì, thì đã thấy cả người bị ấn chặt lên tường.
Tại sao lại như vậy?
Lẽ nào hắn không biết An Mạc Ngôn là ai sao?
Dường như đoán được suy nghĩ này của Hiểu Tinh, La Hạo bèn nhếch miệng cười, giọng điệu vô cùng hưng phấn:
“Bảo Bối tôi nói em nghe, lần sau kiếm người đáng tin một chút. Ở Thượng Hải đều biết, An Mạc Ngôn chưa từng phát sinh mối quan hệ với phụ nữ, bạn gái lại càng không.”
Nghe xong lý do này trong lòng Hiểu Tinh chỉ có thể gào khóc một trận thảm thiết. Tình thế cấp bách, cô mới nói đại tên hắn, ai mà ngờ được hắn lại là một lão hoà thượng chứ?
………………….
Ở bên ngoài quán bar, Hiểu Tinh vừa rời đi không bao lâu thì An Mạc Ngôn xuất hiện. Theo thói quen hắn sẽ đến quầy bar uống một ly rượu, trùng hợp là khi đó hắn lại ngồi đúng vị trí mà Hiểu Tinh đã ngồi.
Vũ Thần vừa rảnh tay, lập tức bước vội đến, vui vẻ cúi đầu: “Anh Ngôn mới tới ạ!”
An Mạc Ngôn không nói, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Đợi khi đưa đến cho An Mạc Ngôn một ly Macallan, Vũ Thần mới dám nhắc đến chuyện mà Hiểu Tinh đã nhờ mình. Nói xong, cậu hai tay đặt tấm danh thiếp trên mặt bàn, dù đoán được rằng An Mạc Ngôn chắc chắn sẽ không thèm nhìn tới.
Điều này không có gì là lạ, bởi số phụ nữ theo đuổi “sếp” của hắn kể ra thì nhiều không đếm xuể. Chỉ là lần này hắn thấy cô gái kia có gì đó rất đặc biệt. Vừa xinh đẹp quyến rũ lại vừa có khí chất cao sang. Điều quan trọng hơn là thấy cô ấy kiên nhẫn đợi như vậy, nên thành ra cũng muốn giúp một chút.
Nhưng đúng như Vũ Thần suy nghĩ, An Mạc Ngôn chẳng màng liếc lấy một cái.
Hắn điềm nhiên rút ra một điếu thuốc cho lên miệng. Thấy vậy, Vũ Thần cũng nhanh tay châm lửa giúp hắn.
An Mạc Ngôn hít một hơi sâu, sau đó đem tàn thuốc đang cháy vảy vào ly cocktail còn đang uống dở của Hiểu Tinh. Chưa đầy 5 giây sau, ánh mắt như viên Hắc Diệu chợt lóe lên tia kinh ngạc.
An Mạc Ngôn nhìn sự biến chuyển trong ly nước, hung dữ hỏi: “Là ai vừa ngồi đây? Chẳng phải tôi đã cảnh báo là tuyệt đối không để khách “chơi đồ” ở đây sao?”
Sắc mặt Vũ Thần lập tức thay đổi, cậu ta hết nhìn vào ly nước, rồi lại nhìn lên An Mạc Ngôn, lắp bắp nói:
“Là… là cô gái đó!”
“Cô gái?” An Mạc Ngôn chau mày, nghi hoặc nhắc lại.
Ánh mắt lo lắng của Vũ Thần cuối cùng cũng dừng lại ở tấm danh thiếp, cậu vội vàng cầm lấy nó, gấp rút trả lời:
“Là cô gái đến tìm anh có tên là Hà Hiểu Tinh đó ạ!”
Nghe đến cái tên này, bàn tay cầm thuốc của An Mạc Ngôn đột nhiên run lên, toàn thân như mất đi sự kiểm soát vốn có.
Hà Hiểu Tinh? Tại sao lại là cô ta?
Cô ta chưa từng đến nơi này, càng không có chuyện tự mình chơi thuốc, chắc chắn là bị gài rồi.
Nét mặt An Mạc Ngôn không chút dao động, tuy nhiên ngữ âm lại trầm xuống một cách đáng sợ: “Tên nào?”
Rất nhanh, Vũ Thần đã biết hàm ý của An Mạc Ngôn, khó khăn nuốt xuống một ngụm khí lạnh, thận trọng đáp:
“Lúc đó khách đang order tại quầy nên em không tiện để ý, đến khi xong thì có thấy La Hạo từ chỗ cô ấy rời đi.”
“Cô ta có nói là đi đâu không?”
“Dạ không! Nhưng em thấy cô ấy vội vàng đi về phía hành lang khu C, có cần em…”
“Không cần!”
Dứt lời, An Mạc Ngôn mang theo sát khí giết người đi thẳng về phía hành lang.
Vũ Thần xét thấy thái độ bình tĩnh của An Mạc Ngôn, lại thấy không cần sai người xử lý La Hạo, còn đang hoài nghi cho rằng chuyện lần này có thể bỏ qua cho hắn. Chỉ đến khi trông thấy điếu thuốc lá ban nãy còn đang cháy dở, bị An Mạc Ngôn vò đến nát bét. Thì cả người liền trở nên bất động, toàn thân không rét mà run.
Lúc này ở trên hành lang, Hiểu Tinh vừa phải khổ sở chống lại sự kích thích của bản thân, vừa phải ngăn cản hành động sàm sỡ của La Hạo.
Đáng tiếc vì nơi này là quán bar, nên mọi ngóc ngách cho đến nhà vệ sinh đều dễ bắt gặp cảnh trai gái âu yếm, ôm hôn, thậm chí là sờ soạng thân thể cũng không có gì là lạ.
Cho nên, việc cô tìm kiếm sự giúp đỡ đều hoàn toàn không có ý nghĩa.
Trong chút ánh sáng đỏ mờ ảo, gương mặt Hiểu Tinh hiện lên càng thêm phần mê người, La Hạo muốn hôn lên đôi môi ửng hồng của cô, lại bị cô liên tục trốn tránh, như không kềm chế được nữa, hắn mạnh bạo giật quai váy của cô xuống.
“Không….”
Ngay lúc Hiểu Tinh sợ hãi kêu lên một tiếng, thì cũng là lúc cô phát hiện ra cảnh tượng kinh hoàng ở phía trước.