Chương 171: Đừng
Có lẽ Tô Đông đang lên cơn nghiện, cơ thể anh ta run lên bần bật, liên tục hít nước mũi.
Sở Vũ Hiên liếc anh ta một cái, trong mắt anh không giấu được sự chán ghét, anh trầm giọng nói: “Biết địa chỉ cụ thể không?”
“Không, không biết…”
Đang nói chuyện thì chợt nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng mờ ảo, khi xe đến gần mới phát hiện ra đó là một quầy hàng bán đồ ăn vặt, bên trong đó truyền ra tiếng trò chơi đoán số và tiếng ồn ào của vài người đàn ông đang uống rượu.
Tiểu Thanh quay người hỏi Sở Vũ Hiên: “Cậu chủ, tôi đi hỏi thăm một chút nhé?”
“Đừng.” Sở Vũ Hiên lấy ra một trăm tệ và đưa cho Tô Đông: “Anh đi đi, mua một bao thuốc lá rồi thuận tiện hỏi thăm một chút.”
Tô Đông cầm tiền rồi run rẩy xuống xe.
Ở nông thôn không giống thành phố, tình người ở đây rất nồng hậu, hơn nữa dù gì trước kia Lưu Quân cũng được coi là một nhân vật lớn nên không khó để hỏi thăm địa chỉ nhà của anh ta.
Chỉ trong chốc lát, Tô Đông bước ra và lên xe nói: “Đi thẳng về phía trước, đầu hẻm có một cái cột điện, rẽ vào đó, nhà số hai đếm từ dưới lên bên tay trái… Vừa nãy đã có người đến hỏi thăm.”
Lão Tam nghe vậy thì lập tức đạp chân ga.
Sở Vũ Hiên cũng nhất thời cảm thấy bất an, anh không biết là ai cũng đang điều tra chuyện này?
Nếu quả thật là hung thủ phía sau màn mà anh đang truy tìm thì hoàn toàn không cần thiết phải hỏi Tô Đông chuyện năm đó!
Còn có một điểm đáng ngờ, năm đó khi Trần Hồng bỏ trốn, tại sao một người làm công như Lưu Quân lại không bị diệt khẩu ngay lập tức? Chẳng lẽ là Lưu Quân rất quan trọng đối với bọn họ sao? Nhưng tại sao bọn họ lại mặc kệ Lưu Quân sau khi anh ta bị bắt vì tội buôn lậu?
Ở đây có rất nhiều điều không thích hợp khiến Sở Vũ Hiên không thể hình dung ra được.
Không lâu sau, chiếc Mercedes-Benz G đã phóng tới đầu hẻm có cái cột điện, lão Tam đang định rẽ vào thì bị Sở Vũ Hiên chặn lại: “Dừng ở đây đi, xuống xe.”
Tiểu Thanh nhanh chóng hành động, cô ấy lấy súng ra và lên đạn, sau đó đưa một khẩu cho Sở Vũ Hiên.
Mặc dù Tô Đông là một con nghiện, nhưng anh ta còn không có một nửa dũng khí của Hắc Tử, cơ thể anh ta càng run rẩy dữ dội hơn, anh ta lắp ba lắp bắp:
“Cậu Sở, tôi, tôi… không cần đi xuống đúng không?”
Sở Vũ Hiên nhìn về phía lão Ngũ: “Cậu ở lại trông chừng anh ta.”
Ngay sau đó, anh dẫn theo lão Tam và Tiểu Thanh xuống xe, lặng lẽ đi vào trong hẻm.
Ánh trăng mờ ảo, xung quanh tĩnh lặng. Khi đi đến giữa hẻm thì mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe thương mại đậu ở cuối hẻm.
Sở Vũ Hiên hạ thấp giọng và nói: “Chú ý an toàn, giữ người sống.”
Nhà của Lưu Quân là một căn nhà hợp viện nhỏ rất bình thường ở vùng nông thôn, ba người chậm rãi đi dọc theo chân tường, đến khi cách cánh cửa còn khoảng mười mét thì có một người đàn ông cầm súng đột ngột bước ra, chắc hẳn là được sắp xếp canh gác ở cửa, anh ta cẩn thận quan sát xung quanh và tình cờ nhìn thấy ba người Sở Vũ Hiên.
Từ khoảng cách xa như vậy thì không có khả năng có thể xử lý anh ta mà không gây ra động tĩnh, hơn nữa người đàn ông kia đã giơ súng lên rồi. Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Thanh không thể không nổ súng!
“Bùm!”
Một tiếng súng vang lên, hoàn toàn phá vỡ sự im lặng chết chóc của con hẻm.
Sở Vũ Hiên ra hiệu cho lão Tam, sau đó anh và Tiểu Thanh lao về phía cửa, lão Tam hiểu ý đi vòng quanh, đợi hai người Sở Vũ Hiên đấu súng với người bên trong rồi anh ta sẽ trèo tường vào trong.
“Bùm bùm bùm bùm!” Cuộc đấu súng kéo dài gần một phút thì tiếng súng mới dừng lại.
Tiểu Thanh đẩy cửa đi vào và cẩn thận lục soát từng phòng để đề phòng còn có những tay súng khác.
Sở Vũ Hiên đứng trong sân, anh liếc mắt nhìn ba thi thể trên mặt đất, còn có một tay súng đang hấp hối sắp biến thành thi thể, anh không khỏi nhíu mày và hét lớn: “Lão Taml”
“Đây!” Lão Tam đáp lại, anh ta chui ra từ một góc sân, không phụ sự kỳ vọng, anh ta túm lấy một tay súng mặt đầy máu ném đến dưới chân Sở Vũ Hiên, đồng thời tay kia ném qua một khẩu súng: “Đại ca, tôi vừa nghe có người gọi anh ta là đội trưởng nên tôi đã âm thầm bắt anh ta, chắc chắn anh ta biết rất nhiều chuyện.”
Sở Vũ Hiên liếc nhìn khẩu súng mà lão Tam ném qua, anh cau mày nói: ‘Hàng của Đức, lai lịch không nhỏ… Các người là người của ai?”
Người nọ vừa bị ăn một đấm của Lão Tam, bây giờ đầu óc anh ta vẫn choáng váng, đợi hơn nửa ngày mới thấy mở miệng nói: “Tôi… chúng tôi là, người của, nhà họ Diệp.”
“Nhà họ Diệp?” Sở Vũ Hiên sửng sốt: “Nhà họ Diệp nào?”
“Vĩnh, tập đoàn Vĩnh Thắng.”
“Diệp Vĩnh Thắng?” Sở Vũ Hiên đã nghe nói về người này, ông ta được coi là một nhân vật lớn trong giới kinh doanh ở Giang Thành, ngang hàng với Sở Trì Khanh.
Nhưng… chuyện này có liên quan gì đến ông ta?
Đang lúc suy nghĩ thì Tiểu Thanh thò đầu ra khỏi một căn phòng phía đông, cô ấy hét lớn: “Cậu chủ, anh lại đây xem này.”
“Trông chừng anh ta.” Sở Vũ Hiên căn dặn lão Tam rồi sải bước về phía Tiểu Thanh, vừa vào phòng thì anh đã nhìn thấy một đống hỗn loạn ở khắp nơi trên mặt đất, chắc hẳn là những người kia đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bên cạnh cửa sổ, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đổ rạp trên mặt đất, trên ngực bị găm một con dao, miệng vết thương vẫn đang chảy máu.
“Mới chết cách đây không lâu.” Tiểu Thanh nói.
Mặc dù thi thể không có bím tóc đuôi ngựa, nhưng Sở Vũ Hiên biết tám mươi phần trăm người này là Lưu Quân.
Người mà vất vả mới tìm được thì lại chết như thế này. Sở Vũ Hiên không chịu bỏ cuộc, anh bảo lão Ngũ dẫn Tô Đông lại đây. “Là Lưu Quân đúng không?”
Do cơn nghiện đang phát tác, đầu óc của Tô Đông đã có chút mơ hồ, anh ta thấp thỏm nhìn chằm chằm thi thể kia một lúc rồi đột nhiên ngã nhào ra đất, anh ta tưởng là Sở Vũ Hiên ra tay nên khóc lóc cầu xin tha thứ: “Cậu chủ Sở, anh buông tha cho tôi đi, buông tha cho tôi đi mà.”
Sở Vũ Hiên u ám nói: “Tôi hỏi anh, có phải là Lưu Quân không?”
“Đúng! Là anh Quân, là anh Quân! Các người đã giết anh ta rồi, không thể… không thể giết cả tôi nữa! Cậu chủ Sở, anh tha cho tôi đi.”
Trong lòng Sở Vũ Hiên đã u ám xuống tận đáy, anh hít sâu một hơi rồi kéo Tô Đông vào trong sân và hỏi: “Nhìn xem, trong những người này có ai tìm đến anh vào buổi trưa không?”
Tô Đông tìm kiếm một lúc, sau đó run rẩy chỉ vào hai thi thể và nói: “Hai, hai người bọn họ, chính là hai người bọn họ.”
Sở Vũ Hiên đi tới trước mặt tên đội trưởng bị lão Tam bắt sống, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, lạnh lùng nói: “Nói hết tất cả những gì anh biết đi.”
Tên đội trưởng run rẩy nuốt nước bọt, anh ta gật đầu nói: “Chủ tịch của chúng tôi nhận được tin Sở Trì Khanh đang tìm người có hình xăm đặc biệt trên cánh tay… Ông, ông ta và Sở Trì Khanh vốn không hợp nhau nên đã ra lệnh cho chúng tôi điều tra thử xem rốt cuộc Sở Trì Khanh đang tìm cái gì… Sau này nghe tin rằng đang tìm Lưu Quân, chủ tịch đã rất vui mừng và yêu cầu chúng tôi tìm được Lưu Quân càng sớm càng tốt và đưa anh ta về.”
Sở Vũ Hiên nghỉ ngờ nói: “Vui mừng?”
Tên đội trưởng ừ một tiếng: “Chủ tịch của chúng tôi biết chắc hẳn trước kia Lưu Quân đã làm việc bẩn thỉu cho Sở Trì Khanh, cho nên muốn moi ra một vài điểm yếu của Sở Trì Khanh từ miệng của Lưu Quân.”
Trái tim của Sở Vũ Hiên bỗng thắt lại.