Chương 170: Tô Đông liên tục gật đầu
- Trang Chủ
- Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Ss Tần (FULL)
- Chương 170: Tô Đông liên tục gật đầu
Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến chuyện phong lưu của Sở Trì Khanh, còn về hai người mà Tô Đông đã nói kia, tạm thời cứ gác lại chuyện này qua một bên, hỏi rõ Tô Đông về những chuyện đã xảy ra vào năm đó mới là điều quan trọng nhất.
“Tô Đông, nghe cho kỹ đây, người tìm anh vào buổi trưa không phải người của tôi, nhưng tôi cam đoan, chỉ cần anh hợp tác tốt, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ giết anh, mà tôi còn cho anh nhiều tiền hơn!”
“Tôi nói, tôi nói!” Tô Đông liên tục gật đầu: “Sự việc 10 năm trước là do anh Quân dẫn theo chúng tôi làm.”
“Anh Quân?” Sở Vũ Hiên hỏi.
“Ừ, Lưu Quân, lúc đó, anh ta rất nổi tiếng trên giang hồ tại Giang Thành, buôn bán ma túy và buôn lậu, đồng thời cũng chuyên làm những công việc bẩn thỉu thay cho một số kẻ có tiền… Đêm đó, anh ta cũng đang thay một đại nhân vật làm việc, anh ta dẫn theo chúng tôi và bắt cóc mẹ anh ngay tại bến tàu này…”
“Lưu Quân…” Sở Vũ Hiên trầm ngâm nói: “Anh có thể liên lạc với anh ta không?”
Tô Đông lắc đầu: “Năm đó, sau sự việc mẹ anh bị bắt cóc, đại khái là khoảng một năm, à là sáu tháng, dù sao cũng đã gần cuối năm, thuyền buôn lậu của anh Quân vô tình bị cảnh sát bắt, anh ta cũng bị bắt, sau đó anh ta bị kết án hơn tám năm, nhưng đại nhân vật kia không một ai quan tâm đến anh ta, tôi cũng đi gặp anh ta trong hai năm đầu, sau đó tôi không đi nữa, nhóm anh em chúng tôi đều bị giải tán, mỗi người đều bận rộn với kế sinh nhai riêng. Mặc dù hiện tại anh Quân đã ra tù, nhưng chúng tôi vẫn chưa liên hệ với anh ta, tôi cũng không biết là anh ta còn sống hay đã chết…”
Sở Vũ Hiên: “Dáng dấp anh ta ra sao? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Đông nói: “To con, đầu thắt bím đuôi ngựa, tuổi tác… Bây giờ cũng đã gần 50, ôi, số tuổi này, chả trách anh ta cũng không liên lạc với chúng tôi, lật người còn không nổi mà.”
Đặc điểm của Lưu Quân hoàn toàn khớp với những gì mà Trần Hồng đã miêu tả về người đã ẩu đả với Khương Tú Chỉ trên du thuyền!
Mí mắt Sở Vũ Hiên giật giật một hồi, anh vô thức siết chặt nắm đấm, hỏi Tô Đông: “Nhà Lưu Quân ở đâu?”
Tô Đông suy tư nói: “Bạc Duyệt Phủ ở Thành Đông, nhưng mà, 10 năm trước nó đã bị sung vào công quỹ, hơn mười mấy sản nghiệp dưới tay anh ta đều bị sung vào công quỹ…”
Nói đến đây, Tô Đông hơi khựng lại, dường như anh ta đã nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, tôi nhớ có lần anh Quân uống say, nói rằng bây giờ anh ta cũng được coi là đã làm rạng rỡ tổ tông, bỗng dưng anh ta trở về quê quán của mình là thôn ‘Tân Doanh để xây nhà tổ, bởi vì lúc đó quê của bạn gái tôi cũng là ở Tân Doanh cho nên tôi nhớ rất kỹ…”
Hai mắt ở Vũ Hiên sáng lên: “Những lời này, trưa nay anh có nói cho hai người đã tìm mình biết không?”
Tô Đông lắc đầu: “Không có… Lúc đó, đầu bị dí súng, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, làm sao tôi có thể nhớ được điều này…”
“Lên xe, đi!” Sở Vũ Hiên đưa ra quyết định rất nhanh chóng, anh ném chìa khóa xe cho lão Tứ, sau đó hất hất cằm về phía thuyền đánh cá.
Sau khi chiếc xe sang rời đi, lão Tứ cũng không bước lên chiếc GTR mà quay lại và lên thuyền đánh cá.
Ở đuôi thuyền, Hắc Tử vẫn đang nói chuyện phiếm, lên kế hoạch cho tương lai của Ngải Đạt Cảnh: “Người anh em, sau này anh đi theo tôi, cũng đừng nhớ thương Hoa Kỳ nữa, chúng ta hãy đến Thái Lan và chiếm một mảnh thiên địa khác! Ha ha ha… Anh túc trí đa mưu, tôi dũng cảm hiếu chiến, một sự phối hợp tuyệt vời đó!”
Băng dính trên miệng Ngải Đạt Cảnh đã được mở ra, sợi dây thừng trên người anh ta cũng đã được nới lỏng, nhưng anh ta lại không hề có một chút ý nghĩ chạy trốn, thậm chí anh ta cũng chẳng muốn nói chuyện với Hắc Tử, giống như bùn nhão ngồi dựa vào lan can, nhìn chằm chằm vào chiếc rương đầy tiền trước mặt mình và mỉm cười cay đắng.
Anh ta nghĩ đến chuyện, nếu như lúc trước anh ta sớm chạy đến Hoa Kỳ thì làm sao có thể rơi vào tình cảnh như thế này được chứ?
Đúng lúc này, một người Hàn Quốc vô cảm và tàn nhẫn đi tới, người đó không nói một lời nào mà cứ thế trực tiếp rút thanh kiếm trên eo ra đâm vào cổ Ngải Đạt Cảnh, máu bắn tung tóe lên mặt Hắc Tử!
Hắc Tử đã phê đến mức đại não trở nên trì trệ, anh ta sững sờ một lúc lâu rồi mới kịp phản ứng và gầm lên: “Con mẹ nó, các người lừa gạt tôi! Sở Vũ Hiên, mẹ kiếp, anh lừa gạt tôi! Anh đã nói sẽ không giết chúng tôi mà!”
Lão Tứ bình tĩnh chớp mắt, anh ta trực tiếp kề dao lên cổ Hắc Tử, lẩm bẩm: “Tên của tôi không phải là Sở Vũ Hiên.”
Hai tay Hắc Tử che lấy cổ, máu từ kế ngón tay anh ta không ngừng chảy ra, anh ta co quắp ngã xuống đất, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào cỗ máy giết người.
Lão Tứ lau con dao trên quần và nói: “Đại ca tôi nói, nếu như anh không không dính vào ma túy, anh ấy thực sự muốn làm bạn với anh… Hơn nữa, 5 triệu kia, chúng tôi đã tra ra được là anhđã chuyển cho em gái anh, đại ca bảo anh cứ yên tâm, không cần trở về, cứ an tâm lên đường.”
Thật ra Hắc Tử đã đoán trước được điều này từ lâu, cho nên anh ta mới bảo Sở Vũ Hiên chuyển tiền cho em gái mình. Chỉ là bây giờ anh ta đang quá phấn
khích cho nên mới bắt đầu tưởng tượng về việc kỳ tích xảy ra.
Có một số con đường, ngay từ bước đầu tiên, kết cục đã được định sẵn.
Khoảng thời đi từ nội thành đến thôn Tân Doanh mất khoảng 2 giờ.
Trong xe, Sở Vũ Hiên hỏi Tô Đông: “Anh có từng nghe Lưu Quân nói anh ta bắt cóc mẹ tôi là vì làm việc cho ai không?”
Tô Đông: “Không.”
“Đêm đó đã phát sinh những chuyện gì, hãy kể cho tôi nghe một cách cụ thể hơn đi.”
“Được…” Tô Đông nhớ lại: “Đêm đó, sau khi chúng tôi chặn xe của mẹ anh, tôi trông chừng tài xế của mẹ anh ở bờ bên kia, còn một người anh em khác đưa mẹ anh lên du thuyền, tôi nghe anh Quân nói là muốn mẹ anh giao nộp một thứ gì đó, sau đó mẹ anh đã từ chối, vì vậy anh ta lập tức… Lập tức đánh mẹ của anh.”
Nói đến đây, Tô Đông sợ hãi liếc nhìn Sở Vũ Hiên, nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Sau đó, anh Quân bảo tôi giết tài xế của bà ấy, nhưng tôi không cẩn thận đã để người đó lái xe trốn thoát, lại còn là lái chiếc xe của chúng tôi đi, trên xe có rất nhiều tiền, chúng tôi cũng nhanh chóng đuổi theo, kết quả là vẫn không đuổi kịp… Vì chuyện này, sau đó suýt chút nữa là tôi đã bị anh Quân đánh chết.”
“Các người đã đưa mẹ tôi đi đâu? Đã gặp ai?” Sở Vũ Hiên hỏi.
“Lúc đó, chúng tôi đều đuổi theo tài xế của mẹ anh, sau khi chúng tôi trở về, du thuyền đã rời đi… Tuy nhiên, sau này có một người anh em nói với tôi, anh Quân đã cử người đến bắt cóc anh, anh ta đã lái du thuyền đi một quãng đường rất xa, ở trên biển, anh ta gặp một tàu chở hàng lớn, phía trên chứa đầy thùng container… Lúc đó, anh và mẹ anh đều bất tỉnh, hai công nhân đưa hai người các anh lên tàu chở hàng, anh Quân cũng đi lên đó, nhưng khi anh ta quay lại, anh ta đã bị thương và bị chặt mất một đầu ngón tay…”
Nghe thấy hai chữ “tàu chở hàng” và “thùng container”, mí mắt Sở Vũ Hiên không khỏi run rẩy, hai bàn tay đặt trên đầu gối cũng nhanh chóng siết chặt.
“Anh còn biết chuyện nào khác nữa không?”
Tô Đông thấy giọng điệu của Sở Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, anh ta không khỏi rùng mình, nói: “Không, tôi chỉ là một con tốt… Cậu chủ Sở, hay là anh cứ chờ đến khi tìm thấy anh Quân và hỏi thêm anh ta đi, ừm… Tuy nhiên, tôi sợ răng anh ta không có ở quê. ”
“Ngậm cái miệng quạ lại!” Lão Tam nhìn vào gương chiếu hậu, tức giận nói.
Sở Vũ Hiên không hỏi thêm một câu nào nữa, anh tựa đầu vào cửa sổ xe, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì đêm qua, gần như anh không ngủ suốt đêm, nên chỉ trong phút chốc vị nhị thái tổ này đã mê man ngủ thiếp đi, ý thức lập tức rơi vào cơn ác mộng không bao giờ quên kia.
Tiếng hải âu kêu, sóng biển mãnh liệt, gió biển gào thét.
Một thùng container đã được chuyển đổi thành một cái lồng tối đến mức không thể nhìn thấy đầu ngón tay, một thiếu niên cổ đeo dây xích chó và bị nhốt trong lồng.
Nơi đó có một giọng nói, giống như truyền đến từ địa ngục.
“Từ vươngbỏ đi một nét thì đọc là gì?”
Giấc mơ giống như một bản trình chiếu, hết hình ảnh này đến hình ảnh khác lóe qua.
Dưới ánh đèn chập chờn, khắp nơi đều là máu…
Giọng nói như từ địa ngục đang cười điên cuồng, đeo mặt nạ chú hề và chỉ lộ ra một đôi mắt giống như đại bàng.
Cậu bé nằm trên tấm ván, vừa khóc lóc cầu xin lòng thương xót vừa trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc. “Không trả lời được? Thế này thì không phải đứa trẻ ngoan đâu…”