Chương 167: Đồ Súc sinh!
- Trang Chủ
- Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Ss Tần (FULL)
- Chương 167: Đồ Súc sinh!
Ngải Đạt Cảnh hoảng sợ, lật đật quỳ xuống sàn, khóc lóc van xin: “Sếp Sở! Sếp Sở! Tôi có mắt như mù, anh tha cho tôi lần này được không?”. Ủng hộ chính chủ 𝒗ào ngay == 𝑻 rUmtr𝗎yện.𝒗n ==
Anh ta thật sự không hiểu nổi, một thiếu gia phong lưu, quần là áo lượt, được Hắc Tử miêu tả là “không có chút tài năng gì” lại có được ba sát thần như vậy?
Đêm nay, mười mấy tên đàn em khỏe nhất của Hắc Tử được cử đi, vậy mà anh vẫn thoát được! Chẳng lẽ đã chuẩn bị từ trước?
Sở Vũ Hiên thở dài, cười gian nói: “Tao đâu phải T hoàng đâu, mày quỳ tao làm gì?”
“Tôi đáng chết! Tôi đáng chết! Tôi sẽ không bao giờ dám nữa! Tôi đáng chết!” Ngải Đạt Cảnh liên tục tát mặt mình, thái độ ăn năn chân thành.
Sức mạnh không bao giờ là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, nhưng khiến kẻ xấu “giác ngộ’ lại rất hiệu quả.
“Nói thật với anh, lúc đầu tôi chỉ định dằn mặt anh một chút vì quấy rối Nam Nam thôi.” Sở Vũ Hiên nói: “Nhưng khi tôi tìm hiểu những việc anh làm, tôi thề nhất định phải lột mặt nạ con chó đểu cáng này! Hừm… dù vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lấy mạng anh, chính anh tự tìm đường chết!”
“Tôi…” Ngải Đạt Cảnh kinh hãi, run rẩy một lúc rồi chỉ vào Hắc Tử, đổ lỗi: “Tất cả là do hắn, Hắc Tử cố tình gây sự với anh! Lúc đầu tôi định đi nước ngoài rồi, hắn…”
Chưa dứt lời, Sở Vũ Hiên hung hăng đá một cái vào mặt anh ta, cáu giận nói: “Uổng cho anh là một người có học thức! Dù Hắc Tử có tồi tệ thế nào, còn hơi thở
là còn nghĩ tới anh, còn anh, đổ tất cả lỗi cho người khác? Đồ súc sinh!”
Người xưa nói “Trượng nghĩa giết nhiều đám đểu cáng, bội tình thường là bọn học giả”, thật không sai.
Ngải Đạt Cảnh bị đá, mặt đầy máu, vẫn không ngừng cầu xin.
Sở Vũ Hiên hít vào một hơi, nói: “Thôi, tôi đã hứa với anh em Hắc Tử này là không giết anh, haha… tuy nhiên, anh phải nhịn một chút. Đi với tôi một chuyến.”
Nói rồi, Sở Vũ Hiên nhìn lão Tứ: “Tôi đi trước, cậu ở lại dọn dẹp vụ này, giả thành cuộc đánh nhau giữa các băng đảng, xong rồi về nhà tôi, dọn sạch cả gara dưới hầm nữa.”
Lão Tứ đáp lời, khế gật đầu.
Mọi người rời quán bar, quay về biệt thự ven hồ Phỉ Thúy.
Trên xe, Ngải Đạt Cảnh đã bị lão Tam đấm ngất đi, bây giờ mới tỉnh dậy, lại bị lão Tam đánh một trận tơi bời, đập cho mặt mũi biến dạng không thể nhận ra, sau khi ngất đi lần nữa thì bị trói tay chân, ném vào một kho hàng.
Hắc Tử hít quá nhiều thuốc, nên không thể tỉnh dậy được. Sở Vũ Hiên đã từng thấy rất nhiều người nghiện ma túy ở nước ngoài, nên biết rằng dù ép Hắc Tử tỉnh dậy, anh ta cũng sẽ mê sảng và không khác gì kẻ điên. Vì thế, anh bảo lão Tam trói chặt Hắc Tử lại, ném vào nhà để xe, đợi anh ta tỉnh lại rồi tính. Anh còn dặn lão Tam nhớ để Hắc Tử nằm nghiêng, kẻo nôn mửa sẽ bị ngạt thở mất.
Vật vã cả đêm, mấy anh em thực sự có phần mệt mỏi. Sau khi tắm rửa xong, tất cả ngồi thư giãn trên ghế sofa.
Sở Vũ Hiên vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, vừa cởi áo ra để Tiểu Thanh bôi thuốc chống viêm cho anh, rồi băng lại vết thương.
Lão Tam nhìn những vết thương đó, tức giận đi đến kho hàng, từ siết cổ, rồi đổ nước lạnh, làm hăng say một hồi mới đánh thức được Ngải Đạt Cảnh, rồi lại đánh cho bất tỉnh tiếp…
Lão Ngữ thì tinh thần sung mãn, trong đám anh em, anh ta ít làm việc dùng sức nhất, chủ yếu dùng đầu óc. Giờ có thêm Tiểu Thanh, anh ta càng thong dong tự tại. Lúc này lão Ngũ đang tựa lưng vào ghế sofa, say sưa đọc cuốn “Hán ngữ tự học ” dành riêng để lừa người nước ngoài.
Băng bó xong vết thương, Sở Vũ Hiên chú ý thấy lão Ngũ đang đọc sách, suy nghĩ một lát, gần đây tiếng Trung của thằng nhóc này thực sự tiến bộ không ít, không biết ai đã cho anh ta động lực lớn đến vậy?
Anh bèn đi tới, vừa lấy một hộp bánh quy Oreo trên bàn, cắn một miếng rồi đưa một miếng cho lão Ngũ, nói đùa: “Làm gì thế? Định thi cao học à?”
Lão Ngũ liếc nhìn miếng bánh quy được đưa tới, nhưng không lấy, cười hì hì: “Đại ca, thực ra… tôi thích một cô gái rồi, anh không khiếp sợ chứ?”
Sở Vũ Hiên nở nụ cười kì lạ: “Nếu bỏ chữ “thích” đi, tôi có lẽ sẽ khiếp sợ… Nào, kể nghe, cô nào vậy? Tôi có quen không?”
Lão Ngũ ấp úng: “Cái này, tạm thời giữ bí mật… Nói thật với anh, tôi đã tỏ tình rồi, nhưng cô ấy đưa ra một thử thách, nếu tôi học giỏi tiếng Trung, cô ấy sẽ đồng ý. Vì vậy… tôi muốn học thật tốt tiếng Trung.”
Đối với tình cảm riêng tư của các anh em, Sở Vũ Hiên luôn giúp đỡ khi có thể, còn không muốn được giúp thì anh cũng không can thiệp. Giờ lão Ngũ không nói ra, thì cứ để anh ta tự quyết định vậy.
“Đây, ăn một miếng đi?” Sở Vũ Hiên lại đưa cho lão Ngũ một miếng bánh quy Oreo.
Lão Ngũ nhìn miếng bánh rồi lại nhìn Sở Vũ Hiên, biểu cảm không tự nhiên, nói: “Đại xa, cái người Dương Tu mà anh bảo tôi tra trước đây, tôi đã tra rồi, anh ta chỉ vì ăn một hộp bánh của anh trai mình rồi bị chém chết… Tôi cảm thấy anh đang thử thách tôi phải không?”
Sở Vũ Hiên:… Sau một lúc im lặng, Sở Vũ Hiên ném hộp bánh quy lên bàn, ngồi xuống cạnh lão Ngũ và nói: “Nói chuyện nghiêm túc đi, liên lạc với bạn bè cũ ở quê hương, sắm vài thiết bị.”
Lão Ngũ gật đầu: “Được, tôi sắp xếp ngay… Dùng thẻ của cha anh à?”
Sở Vũ Hiên vẫy tay: “Đừng để Sở Trì Khanh biết, dùng tài khoản nước ngoài của mình đi.”
Gần 5 giờ chiều, lão Tứ mới quay về biệt thự. Mấy người còn lại đều đã ngủ, chỉ có Sở Vũ Hiên ngồi hút thuốc trên ghế sofa. “Xong chưa?”
“Rồi.” Lão Tứ gật đầu, vào phòng vệ sinh rửa ráy xong, quay lại phòng khách hỏi Sở Vũ Hiên: “Chưa ngủ à?”
Sở Vũ Hiên cười nhạt: “Hiếm khi có manh mối, ngủ không được… cậu mệt lắm phải không? Đi ngủ trước đi.”
Lão Tứ chớp mắt, nói: “Tôi cũng ngủ không được”, rồi đi tới trước tượng Quan Nhị Gia quỳ xuống, cầm kinh thánh tụng niệm.
Sở Vũ Hiên cười khì, đốt 3 nén hương trước tượng Quan Nhị Gia, nói đùa: “Nhị Gia, làm khó cho ngài rồi, thông cảm nhé.”
Nói xong, anh ngồi xuống cạnh lão Tứ, chỉ vào đầu anh ta, hỏi: “Kiểm tra lại chưa?”
Lão Tứ khẽ gật đầu: “Năm ngoái kiểm tra rồi, vẫn không lấy ra được. Bác sĩ bảo ngoài cơ mặt không kiểm soát được, còn lại không ảnh hưởng gì… Nhưng viên đạn đang từ từ thay đổi vị trí, nếu ép vào dây thần kinh, sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Sở Vũ Hiên hít sâu, gượng cười, nói: ‘Nếu thực sự đến bước đó, hứa với tôi, dù thế nào cũng cố gắng lấy nó ra.”
Lão Tứ cúi đầu, im lặng một lúc rồi nói: “Đại ca à, có lẽ đây là số mệnh của tôi… Anh biết không, bây giờ tôi không chỉ không làm ra được biểu cảm, ngoài việc giết người, tôi thậm chí còn khó có cảm xúc. Tôi… tôi hoàn toàn không còn tôn trọng mạng sống nữa, chỉ là cỗ máy giết người.”
Sở Vũ Hiên rít thêm điếu thuốc, nói: “Tôi biết một bác sĩ tâm lý, sẽ giới thiệu cho cậu sau.”