Chương 166: Hiểu hiểu!
- Trang Chủ
- Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Ss Tần (FULL)
- Chương 166: Hiểu hiểu!
Lý Bân và mọi người đã dọn dẹp gần hết hiện trường vụ ẩu đả lúc nấy. Thấy Sở Vũ Hiên xuống, ai nấy đều thấp thỏm lo sợ, không dám nhìn thẳng.
“Sếp Sở, xong gần hết rồi! Trời có mắt thương tình, lúc này vẫn chưa có ai đi ngang qua.” Lý Bân mặt mày tái mét, nhanh nhảu đi ra đón.
Sở Vũ Hiên đưa ông ta điếu thuốc, nói: “Cảm ơn nhé, các ông đừng vội đi đâu, ở lại đây canh chừng. Tối nay tôi ra ngoài làm việc, ba chiếc xe kia sáng mai tôi sẽ xử lý. Nhớ giữ kín chuyện hôm nay nhé, hiểu chứ?”
“Hiểu hiểu! Cậu cứ yên tâm…” Lý Bân nói đến giữa chừng bị Sở Vũ Hiên cắt ngang:
“Lý Bân, đừng tiếp cận tôi quá gần, vì lợi ích của ông. Sáng mai tôi chuyển tiền cho ông, chia đều với mọi người coi như phí vất vả, không được từ chối.”
Lý Bân nghiêm mặt, có chút mất mác: “Được…”
Sở Vũ Hiên vỗ vai ông ta: “Sau này nếu gặp chuyện gì khó khăn, cứ gọi điện cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp.”
Nghe vậy, trong lòng Lý Bân cũng đỡ đi phần nào, cười nói: “Vâng! Biết rồi!”
Sở Vũ Hiên không nói gì thêm nữa, gọi cho lão Ngũ rồi lái xe rời đi.
Lúc 2:30 sáng.
Do quán bar MU bị Hắc Tử bao trọn, lúc này chướng khí ngùn ngụt, tụ tập một đám côn đồ du đãng, đều là tinh binh hùng tướng dưới trướng anh ta.
Người chủ trì sinh nhật hôm nay là một cô gái trang điểm đậm nét, có vẻ cũng hít không ít, lúc này đang nhảy múa cuồng loạn trên sàn một điệu nhảy cột gợi cảm nóng bỏng, khiến dưới sàn reo hò liên tục.
Ngải Đạt Cảnh cùng Hắc Tử ngồi chung, đã uống hơi say, hứng thú xem màn trình diễn trên sàn, trong đầu không khỏi liên tưởng tới cô nàng băng giá kia, nghĩ rằng bản thân đã chuyển hầu hết tài sản ra nước ngoài, sau khi đạt được mục đích với Triệu Nhã Nam, sẽ lặn mất tăm sang Mỹ, cho dù Sở Môn điều tra ra là anh ta và Hắc Tử gây ra, thì cũng không làm gì được anh ta nữa.
Hắc Tử bay bổng, nói năng lảm nhảm, tinh thần hỗn loạn, dưới sự nhắc nhở đôi lúc của Ngải Đạt Cảnh, anh ta mới nhớ ra những tay đàn em mình đã cử đi bắt cóc Triệu Nhã Nan và Sở Vũ Hiên, liếc nhìn đồng hồ rồi chửi thề, gọi điện thoại.
Tuy nhiên, gọi mãi mấy cuộc mà không thằng nào nghe máy cả.
Ngải Đạt Cảnh cảm thấy không lành, nói: “Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?”
Hắc Tử mê man, não đã bị ma túy tàn phá, quả quyết nói một câu “Không sao), rồi gọi tiếp, nhưng lần này, điện thoại của chính anh ta bỗng mất sóng.
Ngải Đạt Cảnh nhìn điện thoại của mình, thấy cũng không có tín hiệu, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng càng lo sợ, giả bộ bình tĩnh nói: “Tối nay tôi hơi khó chịu, đi nghỉ trước đây, các anh chơi đi.”
Vừa dứt lời, một cô gái trông yếu ớt xinh đẹp bỗng đi vào quán bar, đứng ở cửa ngó vào bên trong, có vẻ như đang tìm ai đó, hoặc… giống như đang đếm số người.
Một tên côn đồ ngồi uống rượu ở quầy bực dọc nói: “Này, không thấy biển đóng cửa à? Tối nay chúng tôi không kinh doanh đâu, cút đi nhanh lên.”
Bên cạnh có một tên to con đứng dậy, ánh mắt dâm ô tiến lại gân, đứng trước mặt cô gái, nói: “Em gái, muốn uống rượu à? Đây, anh mời em… Ài, sao tay em toàn chai cứng thế này? Chậc chậc, anh đau lòng chết đi được, haha…”
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía vài anh em ở quầy bar, tự mãn nhướng mày.
Nhưng khi quay lại, nụ cười dâm đãng trên mặt hắn ta chợt đứng hình – một khẩu súng đang chĩa thẳng vào cổ hắn ta!
Tiểu Thanh ngẩng khuôn mặt non nớt lên, điềm tĩnh nhìn hắn ta. Ánh mắt vốn e thẹn ban nãy giờ đột ngột đầy sát ý, ngón tay cô ấy không chút do dự bóp cò!
“Bùm!” Tiếng súng vang lên bất ngờ khiến tất cả giật mình.
Theo tiếng súng, chỉ thấy một tên to con ngã gục xuống, che khuất cô gái nhỏ bé phía sau. Tiếp đó, cô gái cầm hai khẩu súng, bắt đầu bắn loạn xạ!
Cùng lúc đó, một gã mặt poker có đeo một chiếc thánh giá lao vào, tay cầm một con dao ngắn. Anh ta vung dao lia lịa, chỉ nhằm vào cổ, không cho ai cơ hội sống.
Tên to lớn thì càng khủng khiếp hơn, dưới ánh đèn xanh của quán bar, giống như một người khổng lồ đang phẫn nộ, chỉ thấy anh ta tứm một tên lêu lổng lên, chỉ một đấm đã làm mặt tên đó lõm xuống, chết tươi.
Vóc dáng Tiểu Thanh nhỏ nhắn, có vẻ như tay trói gà không chặt, nhưng cô ấy bóp cò rất chắc tay, không bỏ sót, thay đạn nhanh nhẹn, bắn liên tục khiến người xem phải trầm trồ khâm phục, cho thấy cô gái đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt.
Vụ tấn công bất ngờ khiến tất cả mọi người hoảng loạn bỏ chạy hoặc trốn trong góc tối cầu nguyện may mắn thoát chết.
Trong nháy mắt, quán bar hỗn loạn, ồn ào khắp nơi. Ngải Đạt Cảnh sợ đến mức tè cả ra quần, run rẩy núp dưới một cái bàn.
Lúc này Hắc Tử mới phản ứng được, hét to bảo đàn em rút vũ khí ra, nhưng ngoài vài tên có súng, còn lại đâu dám nhúc nhích.
Chưa đầy 2 phút, quán bar dần im lặng.
Sở Vũ Hiên đứng hút thuốc ngoài cửa bước vào, nhìn cảnh tượng hỗn loạn, bước đến bên Tiểu Thanh cười nói: “Cô thật sự đã tiết kiệm không ít công sức cho
tôi. Tiểu Thanh ngượng ngùng cúi đầu, trả súng lại cho anh.
Sở Vũ Hiên nói: “Cô cứ giữ lấy đi, Luger 57 rất phù hợp với cô, không chỉ thực dụng mà còn đẹp nữa.”
Mặt Tiểu Thanh đỏ bừng vì xấu hổ, cúi đầu căn nhẹ khóe môi, vẻ đáng yêu quyến rũ không cần chỉ ra cũng thấy.
Hai anh em khác đang dọn dẹp tàn tích ở góc tối, lão Tam lôi một cô gái ăn mặc hở hang từ dưới gầm bàn ra, chính là bạn gái của Hắc Tử, lúc này đã sợ đến tái mặt, mắt đâm lệ nói: “Đại ca, tha cho em đi, em… em chỉ là vũ công thôi, anh tha cho em đi!”
Lão Tam vốn không động thủ với phụ nữ, nhưng trên đường tới đây, Sở Vũ Hiên đã ra lệnh giết sạch, ngoại trừ Ngải Đạt Cảnh, những người khác không để sót một ai.
Khi anh ta đang khó xử, một bóng đen đột nhiên lướt qua phía sau, ngay sau đó, một con dao cong đâm thẳng vào cổ cô gái!
Lão Tứ bình tĩnh trừng mắt, liếc lão Tam, nói: “Đứng chết trân làm gì nữa? Làm việc đi.”
Lão Tam:… A di đà Phật! A di đà Phật! A di đà Phật! Một lúc sau, lão Tứ đã lôi Ngải Đạt Cảnh ra, ném xuống chân Sở Vũ Hiên.
Gần như cùng lúc đó, lão Tam cũng phát hiện ra Hắc Tử đang trốn dưới sân khấu, định ra tay thì thấy Hắc Tử bỗng cười lớn, cuồng loạn hét lớn: “Sở Vũ Hiên! Tao biết ông già mày đang tìm ai, thằng có hình xăm trên cánh tay ấy, haha…”
Sở Vũ Hiên ban đầu không có ý định giao dịch đàm phán gì với tên đâu sỏ này, nhưng vừa nghe vậy, lập tức vừa bất ngờ vừa vui, đá Ngải Đạt Cảnh sang một bên, kích động nói: ‘Lão Tam, mang người này tới đây!”
Hắc Tử bị lão Tam lôi tới như con chó hoang, do hút quá nhiều ma túy, bây giờ anh ta lên cơn, cứ cười cuồng loạn mãi.
Sở Vũ Hiên nắm tóc anh ta, hỏi: “Sao mày biết Sở Trì Khanh đang tìm người đó?”
“Haha… người anh em à, tao dù gì cũng là tay anh chị trên giang hồ mà, danh tiếng lừng lẫy đó, haha… Người mà ông già mày tìm, tao biết! Mày thấy trùng hợp không, hôm qua có thằng bạn hỏi tao về tên kia đấy, tao biết nó là chó dưới trướng ông già mày, nên hỏi kỹ vài câu, nó bảo ông già mày đang tìm, haha… Nhưng tao không muốn chọc giận người mà ông già mày đang tìm, nên không nói, tao… tao giỏi chưa?!”
Sở Vũ Hiên nhãn nhịn, tiếp tục hỏi: “Nói đi, là ai”
“Mày…mày cầu xin tao!… Không không, tao… tao cầu xin mày, tao đổi thông tin này lấy… lấy mạng sống của tao, được không?… Không không, cộng thêm mạng sống của anh Ngải nữa, được chứ, người anh em?”
Lão Tứ vuốt nhẹ cây thánh giá, lẩm bẩm: “Chúa ơi…”
Sở Vũ Hiên ra hiệu cho anh ta, ý bảo nhịn một chút, rồi cười nói với tên Hắc Tử: “Được thôi, thỏa thuận rồi đấy, anh nói đi, tôi sẽ không động đến các anh.”
“Mày… mày phải thề đấy! Phải… phải thề độc đấy! Haha…” Hắc Tử nói mê sảng.
Sở Vũ Hiên nói như dỗ trẻ con: “Tôi thề, tôi hứa sẽ không động đến các anh, nếu không thì ra ngoài bị xe cán chết, đủ chưa?”
Kẻ ngáo đá còn ngu hơn kẻ say rượu nhiều, cả người như thằng ngu. Nghe Sở Vũ Hiên thề độc, Hắc Tử lập tức đồng ý: “Được! Mày là nhân vật vĩ đại! Không, là người tốt! Người tốt vĩ đại! Haha… Người cha mày tìm, có hình xăm một dòng tiếng Nga trên cánh tay, Darth…Vi… Dalia! Haha… phía sau còn chữ cái L, phải không? Tên hắn là Tô Đông, biệt danh Đông Tử, là… là một tay buôn bán hàng cấm, bột tiên của tao đều mua từ hắn! Haha… Rất tinh khiết đấy, mày có muốn thử không, người anh em?”
Nghe vậy, ánh mắt Sở Vũ Hiên lập tức sáng lên.
Không ngờ, đêm nay vẫn còn bất ngờ lớn như thế… xem ra, hai người này tạm thời vẫn chưa thể chết.