Chương 4: Tìm thấy cậu rồi
Cảm giác hơi kì lạ vì bộ đồ này theo phong cách quý tộc, cậu cảm thấy nó không hợp với cậu, nhưng thật may mắn vì bữa tiệc này mọi người đều mang mặt nạ, cậu thầm nghĩ nó thực sự giống một bữa tiệc prom night party hơn.
Ting!
“Nhớ mặc bộ đồ đó đấy nhé, tớ rất mong chờ đấy.”
“Tớ biết rồi.”
Cậu bước ra xe đi đến bữa tiệc, dù có chút ngượng ngùng với bộ đồ nhưng không còn cách nào khác ngoài việc phải mặc nó.
Ba mươi phút sau cuối cùng cậu cũng đã đến nơi.
Dù đã biết trước được nhưng cậu vẫn thực sự bất ngờ vì bữa tiệc này rất xa hoa và hoành tráng, mọi thứ được chuẩn bị rất kĩ càng và nó khiến cậu cảm thấy hơi choáng ngợp.
“Tiểu Nam!”
Tiểu Linh đứng đợi cậu ở phía cửa chính, cậu chậm rãi bước lại gần.
“Tuyệt thật đấy, nó thật sự hợp với cậu.”
“Trông nó hơi kì lạ, tớ thấy hơi ngượng.”
“Sao chứ? Nó đẹp lắm, đúng là tuyệt thật, người ta thường bảo người đẹp vì lụa nhưng tớ thấy lụa đẹp vì cậu đấy chứ.”
Cậu cảm thấy vui lên vì lời khen của cô nhưng cũng cảm thấy khá ngượng ngạo. Tiểu Linh dẫn cậu hoà vào trong buổi tiệc, mọi người ở đây đều là giới thượng lưu, ai ai cũng đều rất quý tộc và sang trọng, cậu không ngờ rằng có một ngày cậu lại được ở chung một bầu không khí với họ.
“Ly này là của cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ thật sự quá lộng lẫy. Tiểu Linh bảo cậu hãy đứng đây đợi cô ấy, cô ấy sẽ đi tiếp khách một chút rồi sẽ quay lại ngay.
Dù đã đồng ý sẽ đứng đó đợi cô ấy nhưng vì không khí của bữa tiệc khá bí bách nên cậu đã rời đi lên tầng trên, phía trên tầng có một ban công ngay lối đi vậy nên cậu quyết định đến đó.
Không khí ở đây thực sự tốt hơn nhiều, ánh trăng sáng trên bầu trời khiến cậu cảm thấy rất tuyệt vời. Hít thở bầu không khí trong lành, tận hưởng một ít rượu và ngắm trăng, quả thực đây là cảm giác yên bình mà cậu luôn mong muốn.
Khi cậu vừa quay mặt lại định trở vào trong thì nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay phía cửa ban công, không biết thế nào nhưng cảm giác như có một luồng khí lạnh vừa chạy dọc sống lưng vậy.
Cậu định sẽ mặc kệ người đàn ông và bước qua nhưng anh ta đã kéo cậu vào một góc phòng tối.
“Anh..anh làm gì vậy?”
Người đàn ông đưa tay từ từ tháo chiếc mặt nạ của cậu xuống.
“Tìm thấy cậu rồi.”
Anh ta vừa nói vừa nở một nụ cười đầy ma mị.
“A-anh..là..ai…”
Người đàn ông nhấc bổng cậu lên, bế cậu vào căn phòng gần đó rồi khoá cửa lại. Còn cậu, sợ hãi không thôi, người đàn ông này định làm gì cậu, nghĩ tới thôi đã đủ khiến cậu khóc rồi.
“A-anh định làm gì?”
Người đàn ông đè cậu xuống giường, trong khi cậu còn chưa kịp hét lên anh ta đã hôn cậu. Nụ hôn khiến cậu cảm thấy râm ran khắp người, anh ta cứ thế, chẳng nói chẳng rằng liền hôn cậu, nụ hôn kéo dài khiến cậu cảm thấy khó thở, cố hết sức vùng vẫy thoát ra nhưng không thể, nước mắt chảy dài trên má, cậu lấy hết sức mình cắn mạnh vào môi anh ta rồi đẩy mạnh.
Người đàn ông ngồi dậy, anh ta nhìn cậu, dù không thể nhìn thấy gương mặt của anh ta nhưng cậu vẫn cảm nhận được, phía sau lớp mặt nạ đó anh ta đang rất tức giận.