Chương 13: Em là lí do của tôi
Mãn Mãn gõ cửa rất lâu nhưng không hề nhận được phản hồi gì, quá lo lắng cô gọi Lâm quản gia.
“Bác Lâm, giúp tôi gọi anh ấy.”
Lâm quản gia gõ cửa nhẹ nhàng, từ tốn bảo anh hãy xuống ăn bữa sáng nhưng vẫn không nhận được phản hồi gì.
Thấy có vẻ không ổn, ông đành thất lễ mở cửa vào trong, nhìn xung quanh đèn không sáng, cửa sổ vẫn chưa mở ra, còn giường thì được xếp ngăn nắp giống như chưa có ai nằm vậy.
Lâm quản gia đành lấy máy gọi cho anh.
Bên này, hai người đang ôm nhau ngủ rất ngon, tối qua vận động nhiều như vậy, chắc hẳn sẽ rất mệt.
Đang ngủ ngon thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh bị tiếng chuông đánh thức, khó chịu vì tiếng chuông cứ dai dẳng như vậy, sợ sẽ làm cậu thức giấc, anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức nhướn tay lấy điện thoại.
“Thiếu gia, ngài đang ở đâu vậy, tôi không thấy ngài ở trong phòng.”
“Có việc.”
Nói xong anh tắt máy ngay lập tức, còn Lâm quản gia cảm thấy nhẹ nhõm, thật ra việc ông lo sợ không phải thái quá, trước đây anh đã từng cố gắng t.ự t.ử nhưng lần đó quả thực rất may mắn, anh đã thoát c.h.ế.t.
Kể từ sau vụ việc đó, anh bị bố mẹ sai người còng xích lại, cấm túc anh ở trong phòng 1 năm để anh biết cái sai của mình.
Quả thực sau 1 năm, anh đã không còn ý định đó trong đầu nữa, nhưng nó cũng biến anh trở thành một con người khác, nếu như trước đây anh là một người vui vẻ, hoà đồng thì bây giờ tính cách của anh lại như đối lập lại vậy, anh càng ngày càng trở nên hung dữ, điên rồ và đáng sợ.
Sự nghiệp càng ngày càng thành công càng khiến anh trở nên đáng sợ hơn, ngay cả Lâm quản gia, một người anh luôn tôn trọng và yêu quý, sau đó đều bị anh đối xử lạnh nhạt hoặc thậm chí là độc ác hết mức.
Chỉ cần trái ý, đều sẽ lãnh đủ hậu quả..có lẽ do cái chết của bà nội, người anh yêu thương nhất, bà đã tự tay kết liễu đời mình, một cái kết đau thương, bà ấy là người yêu thương và quan tâm anh nhất, kể từ khi bà ấy mất, tình yêu thương đối với anh là bằng 0.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cậu, đặt nụ hôn lên trán.
Ngày hôm đó, khi cậu nói yêu anh, muốn lên giường với anh, anh đã nghĩ rằng hoá ra vẫn có người yêu mình, nhưng sau đêm đó, cậu lại đột nhiên biến mất, cậu khiến anh cảm thấy thất vọng, niềm tin của anh như bị thiêu đốt, anh đã có ý định sẽ g.i.ế.t cậu nếu gặp lại.
Nhưng khi nhìn thấy cậu ở bữa tiệc đó, anh lại một lần nữa, không c.ư.ỡ.n.g chế được bản thân, muốn chạm vào cậu, cảm giác đó khiến anh cảm thấy rất ấm áp, hơi thở của cậu khiến anh rất dễ chịu, mọi thứ về cậu đều khiến anh như bị đắm chìm.
Chắc rằng đó là điều khiến anh vẫn luôn trăn trở suốt mấy lâu nay, cậu khiến anh thổn thức, nhớ mong đến mất ăn mất ngủ.
Anh cảm nhận được mọi thứ về cậu, sự chiếm hữu lại nổi lên, tối hôm qua anh đã tìm mọi cách để vào được nhà cậu, chỉ vì người con trai này, danh dự của anh dường như bị vùi lấp, trước mặt người con trai này, anh lại mặt dày dày vò cậu không thôi.
Lý do gì để anh thèm muốn cậu đến vậy, nó không chỉ đơn giản là tình yêu, nó còn cái hơn bởi sự khát khao và niềm tin cháy bỏng của anh với cậu.
Nhịp đập của trái tim cậu ở sát bên khiến anh không một chút cảnh giác mà đắm sâu vào nó, anh ôm chặt lấy cậu, thứ cảm giác này đã bao lâu rồi anh chưa cảm nhận được..anh cũng không rõ.