Chương 10: Nhìn thấy mình chưa
Cyrus gọi Lâm quản gia vào phòng nói chuyện, anh muốn ông điều tra về những người có mặt trong buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Linh.
“Dạ được rồi, tôi sẽ sai người làm ngay.”
“Khoan đã.”
“Có chuyện gì nữa sao, thiếu gia?”
“Người vừa nãy đến ăn tối cùng Mãn Mãn là ai vậy?”
“À..đó là bạn thân của Tiểu Linh, hồi nãy có mang quà đến cảm ơn vì hôm trước tiểu thư đã đến bữa tiệc.”
“Không phải là bạn thân của Tiểu Mãn sao?”
“Hồi nãy hai người ấy đã trở thành bạn thân của nhau rồi ạ, tôi thấy tiểu thư rất vui khi được kết bạn với cậu ấy.”
“Điều tra người đó cho tôi đi, ngay bây giờ.”
Lâm quản gia rời đi, Cyrus liền xem lại camera trong nhà, đây rồi…
…
“Thật sao? Vậy được, chị đến ngay.”
Mãn Mãn vui vẻ bắt đầu trang điểm, chọn quần áo để đến buổi hẹn.
“Định đi đâu?”
Mãn Mãn giật mình quay lại, Cyrus đứng ngay trước cửa.
“Anh à, nếu có vào thì hãy hỏi xem em đang làm gì chứ?”
“Nói nãy giờ, không thấy trả lời.”
Mãn Mãn bối rối, trả lời rằng mình đang chuẩn bị để đi đến buổi hẹn với bạn. Cyrus muốn biết cô định đi gặp ai, biết anh trai lo cho mình nên cô đã nói rằng anh hãy yên tâm vì người bạn này của cô rất tốt, tuyệt đối không bao giờ làm hại cô.
“Anh đi cùng em.”
Mãn Mãn bất ngờ khi anh trai nói vậy, từ trước tới giờ cô năn nỉ rất lâu nhưng anh ấy cũng không chịu đi mà chỉ có nói vệ sĩ đi theo, bây giờ anh ấy muốn đi thật cũng kì lạ quá rồi.
“S-sao đột nhiên lại muốn đi cùng em..nhưng chắc không được rồi, hôm nay bọn em hẹn ở nhà cậu ấy.”
“Anh thay đồ rồi đi cùng em.”
Mãn Mãn không kịp ngăn lại, cô cũng thật sự hết cách với người anh trai bá đạo này rồi, đành chấp nhận phải để anh ấy đi cùng.
Ở trên xe.
“Anh à, tí đến nơi có gì anh đừng có nói này nói nọ đấy nhá, người bạn này của em không phải người như chúng ta đâu, cậu ấy là một người bình thường.”
“Ý em là anh không bình thường?”
“Kh..ông..phải, ý em là cậu ấy không phải người ở giới thượng lưu này kia đâu nên anh cũng đừng có chê hay…”
“Yên tâm đi, anh em không phải người xấu.”
“Em còn lạ gì anh nữa.”
Mãn Mãn thầm nghĩ, anh trai cô không phải cô không hiểu, anh ấy tính tình thẳng thắn, nóng nảy nói chung là một người rất đáng sợ.
“Người bạn này của em, không phải là người xấu đấy chứ?”
Câu hỏi của anh ấy khiến cô hơi khó hiểu.
“Sao có thể chứ, cậu ấy tốt lắm, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy thôi là đã nhìn ra tính cách củ cậu ấy rồi.”
“Vậy cậu ta..biết uống rượu chứ?”
“Chắc không đâu, cậu ấy không am hiểu rượu cũng không thích rượu nên chắc không biết uống đâu.”
Thấy cô em gái mình ngây thơ như thế, anh liền bảo cô ấy nên xem lại cách nhìn người của mình đi.
Còn cô vẫn tự cao tự đại bảo rằng mình nhìn người rất chuẩn.
“Đến nơi rồi.”
Mãn Mãn vội vàng bước xuống xe, nhìn thấy toà chung cư trước mặt, cô khá bất ngờ, không ngờ cậu ấy lại thuê một căn chung cư ở đây, nơi này cũng khá sang đấy chứ.
Ding..dong…
Bạch Nam bước ra mở cửa, cậu vui vẻ chào hỏi.
“Chị đến rồi sao ạ?”
“Chào em.”
Ngay khi vừa nhìn thấy, cậu đã hoảng sợ tới mức đóng sầm cửa lại.
Sao anh ta lại đến đây, anh ta chưa nhìn thấy mặt cậu đúng chứ.