Chương 4
Hạ Vũ nhìn Băng Linh nói, tay chỉ chỉ vào hai món mình mới đưa qua. Cô theo hướng chỉ mà nhìn, sau đó nhướn hai bên mày lên, mỏ có hơi chu ra một chút.
“Sao mà cậu cứ mua quài vậy, huhu. Ăn nhiều nó lại tăng cân bây giờ, đều là lỗi của cậu hết đó!”
“Đúng đúng, nếu tăng cân là lỗi của tớ hết, tớ chịu trách nhiệm. Giờ cậu cứ ăn đi.”
Băng Linh bất lực, thở dài ra một hơi rồi đưa tay mở chiếc bánh ra ăn. Giờ không ăn thì Hạ Vũ lại tìm mọi cách mà dụ dỗ cô ăn, cô còn không biết tính cách của anh sao chứ…
Các tiết học kết thúc, Vương Hạ Vũ rời khỏi lớp, di chuyển xuống sân bóng rổ với các bạn học khác. Tô Băng Linh chậm chạp sắp xếp lại sách vở vào cặp rồi mới theo xuống sau.
Lúc cô xuống đến nơi, hai đội đã bắt đầu chơi. Trước khi cô đi đến sân bóng rổ, cô có ghé âu căn tin để mua hai chai nước lọc, một chai cho bản thân, còn chai kia thì cho cậu trai đang chơi bóng rổ.
Tô Băng Linh rất chăm chú mà quan sát Vương Hạ Vũ chơi, anh chuyển động rất linh hoạt, uyển chuyển. Vì đây là môn anh yêu thích nên chơi rất giỏi, thu hút khá nhiều bạn nữ xung quanh sân bóng, có vài cô đang đi ngang qua còn phải đứng lại nhìn anh.
Có một đám nữ sinh đứng ở gần cô không ngừng la hét theo số và tên trên áo đồng phục chơi bóng rổ của con người kia. Tô Băng Linh liếc nhẹ đôi mắt qua phía họ, khuôn mặt sau đó thể hiện ra vẻ chán ghét.
Hết một trận, hai đội được ra ngoài nghỉ giải lao 5 phút, sau đó trận đấu sẽ được tiếp tục. Tiếng còi được huýt lên để nghỉ giải lao, Vương Hạ Vũ đã đưa đôi mắt nhìn xung quanh sân bóng, điểm cuối cùng là ở trên người con gái kia.
Đôi chân sải bước thật dài mà chạy tới hướng cô, khoé miệng không kiềm chế lại được mà nhếch lên thật cong.
“Aa, bạn trai này là ai thế? Có quen không mà lại đây?”
Vương Hạ Vũ nụ cười bất giác cứng đờ, không hiểu gì mà hơi trợn đôi mắt nhìn Tô Băng Linh.
“… Hả?”
“Có vẻ cậu này rất được mấy nàng kia ưa thích nhỉ? Nãy giờ ánh mắt của mấy con người kia cứ nhìn lên tớ đấy!”
“Tưởng gì…”
Vương Hạ Vũ làm lơ câu nói của Tô Băng Linh, vui vẻ khoác tay lên cổ cô, sau đó tiện tay mà cầm lấy một chai nước trên tay của cô. Không chút ngại ngần gì mà ngước cổ lên tu một hơi, mắt của Tô Băng Linh liếc nhìn theo hành động của anh, vừa quay sang đã bị cái cần cổ lên xuống kia thu hút.
Vương Hạ Vũ sau khi được giải khát đã quay sang nhìn Tô Băng Linh, ánh mắt của cô lúc này mới nhanh chóng rời đi, khuôn mặt của cô hiện giờ toàn là vẻ xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng, nước miếng trong miệng không ngừng nuốt xuống cổ họng.
Thấy mặt cô bị đỏ lên, anh không hiểu có chuyện gì xảy ra. Nhớ lại khoảng thời gian trước đó trong đầu, Vương Hạ Vũ giật nảy người, hấp tấp hỏi cô:
“Aa, quên mất, cậu đứng nãy giờ không mỏi chân hả? Qua bên kia ngồi đi.”
Vừa nói xong đã dùng sức ở cánh tay đang khoác trên cổ Tô Băng Linh kéo đi, đôi chân của cô cứ thế mà đi theo. Gần tới nơi, Tô Băng Linh mới vuốt hết tóc đang che toàn mặt lên, ngó nhìn xem phía trước.
“Đây là chỗ mấy cậu ngồi nghỉ ngơi mà, kéo tớ qua làm gì chứ!”
Tô Băng Linh hoang mang hỏi Vương Hạ Vũ, chỗ này chỉ có các đội chơi bóng rổ mới được vào đây ngồi nghỉ ngơi, còn lại nếu ai bước vào đều sẽ bị đuổi ra. Vị trí của nó nằm ở hai bên góc trong cùng của sân bóng, mỗi đội một bên.
“Có sao đâu, tớ đưa cậu vào là cậu được vào.”
Tô Băng Linh cảm thán trước sự ngang ngược này của Vương Hạ Vũ. Hành động của họ nãy giờ đều lọt vào mắt của các đám nữ sinh kia, có người ganh tị, có người ganh ghét Tô Băng Linh.
Nhưng mà cô cũng chẳng quan tâm, để ý gì đến đám người này, từ cấp 2 đã quá quen với việc này luôn rồi. Cũng bị mấy dụ như này mà đám nữ sinh suốt ngày bắt nạt, kiếm chuyện với cô nhưng Tô Băng Linh nào có phải kiểu người dễ bắt nạt? Nó làm cô như nào, cô trả lại gấp 10 cho nó.
Tới nơi, còn chưa để Tô Băng Linh làm gì, Vương Hạ Vũ đã đưa hai tay của mình lên vai cô, sau đó ấn xuống, Tô Băng Linh vừa như in mà ngồi trên chiếc ghế của đội bọn họ.
Bốn thanh niên kia thấy hai người họ như vậy thì đầu rất nhanh mà nhảy số, xúm đầu lại mà cười hí ha hí hững. Mặt của cô theo đó mà thêm ánh hồng, ngại ngùng mà ngước lên trừng mắt với Vương Hạ Vũ. anh chỉ người hì hì không nói gì.
Vì chỗ chỉ làm có năm chỗ cho năm người chơi, Tô Băng Linh ngồi chỗ của Vương Hạ Vũ thì anh không có chỗ ngồi. Anh đứng dựa vào cái cột gần sát chỗ ngồi của cô, đưa mắt nhìn xuống người con gái kia, miệng lại không tự chủ được mà cười lên.
Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
Thành Quân từ xa đem một cái ghế nhựa đến, quăng cho Vương Hạ Vũ xong thì ngồi lại vào ghế của mình. Anh cầm lấy, vui vẻ mà cảm ơn Thành Quân.
Trận đấu thứ hai tiếp tục bắt đầu, năm thành viên thi đấu hai đội bước ra tiếp tục trận đấu của mình. Trước khi đi ra sân, Vương Hạ Vũ đã chìa tay ra trước mặt của Tô Băng Linh.
“Cổ vũ tớ thắng đi.”
Tô Băng Linh nhìn cánh tay trước mặt mình, không hiểu gì, ngước lên nhìn Vương Hạ Vũ, thấy anh không còn ý định nói nào thì liền làm đại theo bản năng. Cô đưa hai tay cầm lấy bàn tay của anh, bao gọn trong tay mình, mặc dù còn hở ra rất nhiều chỗ vì tay của anh khá to so với cô.
Nắm xong, cô còn cúi nhẹ đầu vào đó, thành tâm mà nói:
“Chúc cậu chiến thắng!”