Chương 36
Đang yên đang lành bỗng dưng Khúc Yên ở trên sân khấu chạy xuống kéo Tô Băng Linh đi, lần nữa lên lại sân khấu mọi người cùng vui vẻ mà nắm tay nhau nhảy luôn.
Tô Băng Linh mang giày cao gót nên đi có chút khó khăn, bị Khúc Yên kéo đến xém nữa là ngã ngay cầu thang đi lên. May mắn là Vương Hạ Vũ đi theo sau đỡ lấy, anh đứng dưới sân khấu nhìn lên canh chừng cô.
Ban đầu có vẻ còn hơi bỡ ngỡ nên Tô Băng Linh còn hơi cứng đờ, về sau đã hoà nhập được vào rồi nên cô nhảy hết cỡ luôn. Giày cao gót dưới chân cởi ra lúc nào chẳng hay, Vương Hạ Vũ ở dưới với tay lấy để cô không bị va vào.
Đến khi trình diễn xong, mọi người mới dần dần đi xuống. Tô Băng Linh đứng ngay trên sân khấu tìm kiếm hình dáng của Vương Hạ Vũ, thấy rồi thì cô đi thẳng đến từ trên cúi xuống.
Vương Hạ Vũ có vẻ hiểu ý, đưa đôi giày trên tay sang cho nhân viên đứng bên cạnh. Sau đó chìa hai tay ra đến trước mặt Tô Băng Linh, cô càng cúi người xuống thấp hơn. Khi chạm được đến người cô, anh dùng sức bế cô xuống.
Tô Băng Linh được bế xuống, tay ôm lấy cổ anh, hai chân bên dưới kẹp lấy hông của Vương Hạ Vũ. Điều chỉnh lại cho cô thoải mái, rồi anh mới cầm lấy đôi giày rồi đi về chỗ ngồi.
“Hạ Vũ, tớ mệt.”
“Ừm, cậu nghỉ ngơi đi. Để tớ lo.”
Như chỉ chờ có thế, Tô Băng Linh cúi đầu vào hõm cổ Vương Hạ Vũ ngủ. Về đến bàn thấy ai nấu cũng đều say cả rồi, Vương Hạ Vũ ngồi xuống ghế. Vẫn để yên cô ngồi trên người mình, anh bỏ đôi giày xuống đất rồi ôm cô.
Vì Tô Hoàng Thành, Vương Nguyên Khải còn phải lái xe nên không có uống. Thấy tình hình đó chỉ biết nhìn nhau cười chứ không biết nói gì.
Vương Hạ Vũ một tay bấm điện thoại một tay ôm lấy eo cô đỡ lấy, ngồi yên như thế đến hết buổi tiệc. Lúc mọi người dần đi về hết thì mọi người trong nhà mới bắt đầu đứng lên.
Anh bế cô lên lại, một tay cầm đôi giày lên một tay vẫn dùng để ôm lấy cô. Đi ra xa ngồi vào bên trong, sợ cô ngồi như này mãi sẽ bị mỏi nên anh bế cô xuống ngồi dựa vào ghế, sau đó để cô dựa đầu lên vai anh.
Vì giờ về sẽ đi thẳng đến Thành phố Nam Du, nên anh chị ban nãy đi nhờ giờ đi qua xe khách ngồi.
Ngủ một giấc thật dài đến tận lúc xuống ăn tối, Vương Hạ Vũ đánh thức Tô Băng Linh dậy. Anh gọi cô mãi mà thấy không nhúc nhích, đành vỗ nhẹ vào má cô mà gọi.
“Băng Linh, dậy thôi! Xuống ăn rồi lên ngủ tiếp.”
Tô Băng Linh mơ màng mở mắt, cơn đau đầu bỗng dưng ập tới khiến cô không kiềm được mà đưa tay lên đỡ lấy đầu. Vương Hạ Vũ ngồi bên cạnh nhìn thấu điều đó, anh đưa tay xoa xoa đầu cô rồi đỡ cô bước xuống xe.
Mọi người đã vào bên trong hết rồi, giờ hai bọn họ mới chậm rãi đi vào trong. Vương Hạ Vũ một tay đỡ lấy cô, vì sợ cô choáng váng mà té ra.
Tô Băng Linh cứ đưa tay lên đầu mà sờ, mắt cứ nheo lại, trán lại có chút nhăn nhó. Ngồi vào chỗ Tô Băng Linh nằm sấp lên bàn luôn, vì chờ đồ ăn lên nên chưa có gì cả.
Vương Hạ Vũ thấy thế nhích ghế lên lại gần cô hơn nữa, đỡ cô ngồi dậy rồi cho cô dựa vào người mình. Sợ bàn không được sạch nên anh mới như thế. Nhìn quanh mọi người ai ai cũng đều bơ phờ, có vẻ là hậu quả của buổi trưa đi…